Bài viết có tên Cát bụi, đã được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đăng trên một bài báo.
![]() |
Cát bụi trở về cát bụi |
Vào
một buổi chiều ngày tháng không còn nhớ, tôi một mình đến rạp Casino xem phim “Hiệp sĩ mù nghe gió kiếm” tập 6. Đây là
bộ phim nhiều tập, đã xem tập này thì không thể không chờ xem tập khác. Nói
chung là tập nào cũng hấp dẫn. Trong tập 6 có đoạn hiệp sĩ mù xuất kiếm giải cứu
cho một nàng Kiều xinh đẹp. Cứ mỗi tuyệt chiêu xuất ra là nghe có một tiếng nói
bình giả ca ngợi. Đường kiếm như có thêm sức mạnh mỗi lúc một uyển chuyển huy
hoàng hơn. Sau khi cứu được nàng Kiều, hiệp sĩ mù quay về phía tiếng nói vái
tay chào hỏi. Hoá ra bên vệ đường dưới gốc cây to có một người mù khác đang ngồi
xếp bàn, trên hai chân có cây đàn bọc trong bao vải gác ngang. Người nghệ sĩ mù
có nhã ý chơi một bản đàn tặng hiệp sĩ mù. Hai người bèn kéo nhau vào một khu rừng
gần đấy. Hình như rừng vào thu nên các cành đều trơ lá, chỉ thấy một đám lá
vàng đỏ trải dài trên mặt đất. Hai người ngồi tựa vào hai gốc cây đối diện
nhau. Tiếng đàn cất lên như một lời than thở ngậm ngùi về đất trời, về kiếp người.
Tiếng đàn nửa chừng bỗng đứt giây. Người nghệ sĩ mù nói: có kẻ bất thiện dang
nghe lén. Quả đúng như vậy, có một tên gian đang rình rập hiệp sĩ mù. Thế là
hai người lặng lẽ chia tay.
Hết
phim, tôi tản bộ ngang trên đường phố. Không hiểu sao cái đoạn phim ngắn ngủi ấy
khiến tôi buồn buồn. Chiều tôi về nhà, sau khi ăn, tôi ngồi đọc lại cuốn “Zorba le Grec”. Đến đoạn Zorba than thở:
“Chim đa đa ơi thôi đừng hót nữa, tiếng
hót mày làm tan nát tim ta”, tôi bỗng gập sách lại và không đọc nữa. Có một
cái gì đó thật trùng hợp trong cùng một buổi chiều. Một nỗi buồn hay một điều
gì đó gần với sự rời xa ly biệt đang cựa mình thức dậy trong tôi. Tôi lại ra đường
tìm một góc quán quen thuộc ngồi. Trên đường trở về nhà, trong đầu bỗng vang
lên một tiếng hát. Tôi lập đi lập lại nhiều lần trong đầu, hát thành tiếng khe
khẽ. Đến khi về nhà ghi lại thì bài hát đã gần như hoàn chỉnh. Sáng hôm sau
mang hát cho một số bạn bè nghe, hầu như ai cũng thích.
Đó
là câu chuyện sự ra đời của bài “Cát bụi”.
Mỗi
bài hát đều bắt nguồn từ một duyên cớ nào đó. Có khi từ một câu chuyện không
đâu.
Bây
giờ thì người hiệp sĩ mù kia đã chết rồi. Khoảng hai năm nay. Người viết Zorba
đã qua đời, dĩ nhiên con chim đa đa kia cũng đã chết. Và nếu Zorba là một con
người có thật được Nikos Kazantzakits tiểu thuyết hoá thì nay ông cũng mất rồi.
“Tiếng
động nào gõ nhịp không nguôi…”
Thời
gian đã nghiền nát tất cả thành cát bụi hết rồi.
Toàn bộ lời bài hát Cát bụi:
Hạt
bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để
một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi
cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt
bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để
một mai tôi về làm cát bụi
Ôi
cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao
nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt
một chiều tóc trắng như vôi
Lá
úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt
trời nào soi sáng tim tôi
Để
tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin
úp mặt bùi ngùi
Từng
ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm
rừng nào lá xác xơ cây
Từ
vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi
cát bụi phận này
Vết
mực nào xóa bỏ không hay.
Nguồn:
Tạp chí Thế Giới Âm Nhạc, số 1 - 1998
0 comments:
Post a Comment