Ngay từ thời cổ đại, bệnh
Scorbut (Scurvy) hay được gọi là bệnh thiếu vitamin C, đã tàn phá các thủy thủ
đoàn. Lúc đầu, bệnh nhân chỉ thấy khó chịu và đau khớp. Lâu thêm, các triệu chứng
ngày càng trở nên nặng hơn. Những thủy thủ mắc bệnh này sẽ rơi vào trạng thái mệt
mỏi, uể oải, chảy máu lợi, răng lung lay và gãy rụng mất kiểm soát, tóc rụng, vết
thương chậm lành, các vết thâm tím, lở loét sẽ lan rộng trên da, thêm vào đó là
nguy cơ dễ bị nhiễm trùng. Về mặt tâm lý, người mắc bệnh dễ bị kích động hoặc rơi
vào trầm cảm, có thể điên loạn. Cuối cùng, nạn nhân sẽ chết trong tình trạng
suy kiệt về thể xác và tinh thần, rơi vào hôn mê và cuối cùng tử vong.
Bệnh Scorbut từng tàn phá các đoàn thủy thủ
Từ thế kỷ 15, con người
khám phá, chinh phục các vùng đất mới và mở rộng thương mại bằng các cuộc hành
trình xuyên đại dương ngày càng nhiều hơn. Người ta ước tính căn bệnh này đã giết
chết hơn 2 triệu thủy thủ châu Âu từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 18. Trong những chuyến
đi dài ngày, việc mất một nửa thủy thủ đoàn là chuyện thường thấy, trong nhiều
hoàn cảnh cá biệt, tỉ lệ này còn cao hơn nhiều. Vasco da Gama, nhà thám hiểm
người Bồ Đào Nha, đã mất 116 trong số 170 thủy thủ vì bệnh này trong chuyến
hành trình đầu tiên đến Ấn Độ vào năm 1499.
Rất nhiều nỗ lực đã được
tiến hành để tìm nguyên nhân và cách chữa trị “căn bệnh lạ” được coi là lời
nguyền của biển cả này. Cuối cùng, người Anh đã thành công dù họ không hiểu
vitamin C là gì (Vitamin C được phát hiện vào năm 1912 và phân lập vào năm 1928).
James Lind, một bác sĩ phẫu
thuật của Hải quân Hoàng gia Anh, đã tiến hành thí nghiệm trên tàu Salisbury
vào năm 1747. Sáu nhóm bệnh nhân Scorbut được chia thành từng cặp, ăn uống như
nhau, chỉ khác biệt ở phần ăn hay uống thêm. Sáu cặp bệnh nhân đó được cho ăn
hay uống thêm 1 loại trong số: rượu táo, axit sulfuric pha loãng, dấm loãng, nước
biển loãng, nước ép 1 loại rau, cuối cùng là hai quả cam và một quả chanh tươi.
Kết luận cuối cùng: thứ gì đó trong nước cam và chanh đã giúp hạn chế cũng như
điều trị bệnh ở mức cao nhất.
Vấn đề phức tạp tiếp theo
phát sinh là bảo quản. Chỉ quả tươi mới dùng được. Cam chanh đem sấy hoặc phơi
khô không còn tác dụng nữa (đến thế kỷ 20, người ta mới biết kẻ thù của vitamin
C là ánh nắng, oxy và nhiệt độ).
Năm 1779, bác sĩ hải quân
là Gilbert Blane sau rất nhiều thí nghiệm, phát hiện ra rằng thêm 10% rượu mạnh
chưng cất vào nước chanh vắt sẽ giúp bảo quản nó gần như vô hạn mà không làm mất
hiệu lực phòng và trị bệnh Scorbut. Đến năm 1795, tất cả thủy thủ Anh phải uống
rượu rum pha với 21.3 g nước chanh hàng ngày, và điều đó giúp giảm mạnh thương
vong (tỉ lệ chết bệnh chỉ là 110/7000 trong hạm đội Nelson năm 1804). Trong cả
năm 1804, báo cáo hậu cần cho thấy 189.270 lít nước chanh vắt đã được cung cấp
cho hải quân Anh.
Việc phát hiện ra cách chữa
trị bệnh Scorbut đã một phần giúp Hải quân Anh trở nên hùng mạnh ở thời kỳ này.
Các nước châu Âu khác chưa biết cách ngăn ngừa và điều trị căn bệnh này, nên chịu
nhiều thiệt hại trong các trận chiến, ví dụ ngay trước trận Trafalgar, hạm đội
Tây Ban Nha có khoảng 200 - 300 ca mắc Scorbut trên một số tàu chủ lực, làm giảm
đáng kể lực lượng tham chiến.
Ngày nay, bệnh Scorbut
không còn là một vấn đề quá nghiêm trọng đối với các thủy thủ tàu. Nhưng nó đã
từng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến những thất bại đối với những đoàn tàu,
trong chiến tranh, thương mại, thám hiểm và cả những tên cướp biển.
0 comments:
Post a Comment