Xuất hiện lần
đầu năm 1847, cho đến tận ngày nay, Đồi gió hú (Wuthering Heights) vẫn là một
tác phẩm khiến người đọc phải ngỡ ngàng. Trong kho tàng văn học đồ sộ của thế
giới, không có một tác phẩm nào từng được viết ra lại mãnh liệt, hoang dại, dữ
dội, khó nắm bắt,…, và đứng ngoài những quan điểm về chuẩn mực đạo đức như Đồi
gió hú.
Một ấn phẩm Đồi gió hú |
Nó phức tạp, hoàn thiện và sáng tạo về mặt cấu trúc, về nội dung cũng như phạm vi của những
điều nó truyền tải, để bao trùm và giải phóng, cuối cùng là vượt ra khỏi những giới hạn của
chính nó. Đồi gió hú là một cuốn tiểu thuyết
kì lạ vì nhiều lý do, trong đó ít nhất
là nó không được viết ra để
người đọc yêu thích các nhân vật của mình.
Tác giả và hoàn cảnh ra đời của Đồi gió hú
Đồi gió hú
là cuốn tiểu thuyết duy nhất của nữ nhà văn Emily Bronte, bà sinh ngày 30/07/1818
và mất ngày 19/12/1848 tại Yorkshire, Anh. Cha mẹ bà sinh được sáu người con, năm
người con gái lớn lần lượt là: Maria, Elizatheth, Charlotte, Emily, Anne, và
người em trai út là Patrick Branwell Bronte. Tháng 09/1921, mẹ bà, Maria
Branwell Bronte qua đời vì ung thư. Tháng 05/1926, hai người chị cả qua đời vì
bệnh lao. Cha bà, Patrick Bronte là một nhà thơ, nhà văn và tôn giáo học, người
đã gánh cả nhiệm vụ làm cha và làm mẹ, khác với xã hội Anh đương thời không tôn
trọng phụ nữ, ông luôn chú trọng đến việc học hành của các con, khuyến khích và
cho các con tiếp xúc với văn học, sách vở từ rất sớm. Chính vì thế mà các chị
em nhà Bronte đã sớm có được một nền tảng giáo dục phong phú và cá tính độc lập,
mạnh mẽ.
Trong hoàn
cảnh đó, năng khiếu văn học của ba chị em lại nảy nở, phát triển một cách lạ
thường. Suốt thời thơ ấu, thiếu vắng hình bóng người mẹ, ba chị em cùng người
em trai út đã sáng tạo ra những vùng đất tưởng tượng, các địa điểm này đã được
dùng trong các tác phẩm văn học của họ về sau.
Năm 1842,
Emily Bronte nhận làm gia sư tại trường nữ thục Patchett. Sau 6 tháng bà bỏ việc
vì nhớ nhà. Sau đó, Charlotte và Emily theo học tại một trường tư thục ở
Brussels. Trước đó, Emily cũng rời trường học ở Cowan Bridge rồi trường Roe
Head vì cảm thấy không thể sống ở một nơi xa lạ. Cuối cùng, bà về sống dưới mái
nhà của mình, và lặng lẽ viết nên một kiệt tác hoàn hảo. Chỉ với Đồi gió hú,
Emily Bronte đã ghi tên mình vào tượng đài bất tử của nền văn học thế giới.
Năm 1846,
ba chị em bà cùng in chung một tập thơ. Dưới định kiến của xã hội đương thời về
vai trò của các nhà văn, nhà thơ nữ, họ dùng những chữ cái đầu trong tên của
mình để lấy những bút danh mang tính nam giới, Charlotte Bronte, Emily Bronte,
Anne Bronte lần lượt có các bút danh là Currer Bell, Ellis Bell, Acton Bell.
Đồi gió hú
được viết từ tháng 10 năm 1845 đến tháng 6 năm 1846, tên của quyển tiểu thuyết
bắt nguồn từ một trang viên nằm trên vùng đồng cỏ hoang dã ở Yorkshire,
wuthering là một từ Yorkshire được dùng để chỉ thời tiết thất thường (turbulent
weather), Đồi gió hú được xuất bản lần đầu năm 1847 dưới bút danh Ellis Bell.
Năm 1847 là
năm thành công của cả ba chị em nhà Bronte; Jane
Eyre của Charlotte, Đồi gió hú của
Emily và Agnes Grey (Người gia sư) của
Anne đều được xuất bản. Trước đó, cả 3 tác phẩm đều bị các nhà xuất bản gửi trả
lại nhiều lần; cho đến khi Geogre Smith, ông chủ một nhà xuất bản ở London, mới
23 tuổi, quyết định mạo hiểm xuất bản chúng. Chính ông cũng không ngờ đã góp phần
làm cho các tác phẩm chói sáng vì được giới thiệu rộng rãi ra công chúng.
Không đành
để cho tên mình chìm vào vô danh, Charlotte và Anna đã đến tận nhà riêng của tổng
biên tập nhà xuất bản và giới thiệu mình. Vị tổng biên tập đã rất bất ngờ khi
nhìn thấy hai cô gái nhà quê ăn mặc đơn giản, run rẩy và xấu hổ đứng trước cửa
nhà mình cùng với một tập thư mà Nhà xuất bản của ông đã gửi cho Ellis, Currer,
và Acton Bell. Ngay lập tức danh tính của ba chị em được công bố với độc giả.
Quyết định đó của họ đã đánh một hồi chuông làm thay đổi quan điểm của các nhà
nghiên cứu phê bình và xã hội đương thời, góp phần bước đầu vào hành trình nhìn
nhận lại giá trị trong những tác phẩm của các nhà văn nữ; và giúp ghi nhận,
đánh giá tài năng của ba chị em nhà Bronte trước khi họ qua đời. Mặc dù ở xã hội
phương Tây, định kiến xã hội đương thời khi đó vẫn coi thường vai trò của người
phụ nữ. Người phụ nữ ngoài lấy chồng, sinh con, nữ công gia chánh, không được
công nhận ở bất cứ phương diện nào trong đời sống xã hội. Đến tận gần một thế kỷ
sau, cuốn sách Căn phòng riêng của
Virginia ra đời vẫn như một cuốn sách đặt nền móng cho nữ quyền luận và đánh
giá lại vai trò của các nhà văn nữ.
Năm 1848, một
năm sau lần xuất bản đầu tiên, Emily Bronte qua đời ở tuổi 30. Sau khi qua đời,
lần xuất bản thứ hai của Đồi gió hú được biên tập bởi người chị Charlotte. Anne
Bronte mất một năm sau đó, và Charlotte cũng ra đi vào năm 1854, ở tuổi 38.
Thời điểm Emily
lâm vào cơn khủng hoảng bệnh tật là sau đám tang của em trai Patrick Branwell
Bronte. Trước đó, bà đã tập trung toàn bộ sức lực để chăm sóc Branwell, nhưng
do sức khỏe ngày càng yếu dưới ảnh hưởng của việc lạm dụng rượu lâu năm và ăn
chơi xa đọa, sau sáu tháng Branwell qua đời. Chính cuộc đời xuống dốc thê thảm
của Branwell là hình mẫu để Anne tạo nên nhân vật người chồng trong tác phẩm “Người tá điền đồi Wildfell”, tác phẩm đầu
tiên được ghi nhận công khai đấu tranh cho nữ quyền. Emily đã mắc cảm lạnh ngay
tại lễ tang của em mình. Bà quá đau buồn và suy sụp nhưng luôn tỏ ra mạnh khỏe,
bà từ chối những điều trị y tế cũng như thăm khám của bác sĩ.
Mặc dù
Patrick Branwell Bronte đã hủy hoại thanh danh của gia đình vì thói nghiện ngập,
Emily vẫn tha thứ hết mọi lỗi lầm và dành tình thương yêu sâu sắc cho em trai
hơn bất cứ thành viên nào trong gia đình, bà là người duy nhất trong gia đình vực
em trai lên lầu sau những lần rượu say về nhà. Ngoài tình cảm ruột thịt, giữa
Emily và Branwell còn có một sự kết nối tâm linh hết sức kỳ lạ. Sau cái chết của
Branwell, nữ văn sĩ càng trở nên khép mình, xa lánh các chị em còn lại và khác
với họ, không nửa lời phán xét lối sống sa đọa của em trai.
Tại thời điểm
ba chị em nhà Bronte nổi lên, Jane Eyre
nhanh chóng trở thành tác phẩm bán chạy nhất, nhận được nhiều lời khen ngợi từ
độc giả và cả giới phê bình. Khi đó, nó được đánh giá là sáng tác tốt nhất
trong những tác phẩm của ba chị em nhà Bronte. Đồi gió hú vẫn đạt được thành
công nhất định về mặt doanh thu, nhưng sáng tạo chưa có tiền lệ về mặt cấu trúc
khiến các nhà phê bình bối rối và đã đưa ra nhiều nhận xét khác nhau. Đặc biệt,
nội dung mà Đồi gió hú truyền tải đã gặp phải những phản ứng dữ dội. Nhiều lời
ca ngợi trí tưởng tượng sống động và chi tiết, cũng như cách kể tự sự quyến rũ
người đọc theo hành trình nhân vật, tác giả đã thổi một luồng gió mới vào nền
văn học Anh. Nhưng hành động bạo lực, hoang dã, trần trụi, dữ dội và tăm tối của
các nhân vật trong tác phẩm đã vi phạm những đạo lý đương thời. Đối với nhiều
người, đây là một cuốn sách thô lỗ, tục tằn. Cuốn sách đã khiến các nhà phê
bình tin rằng tác phẩm “rõ ràng là sản phẩm
của tâm trí một người đàn ông thô bạo”.
Cho đến ngày
nay, văn đàn thế giới vẫn còn nhắc tới Emily với tiểu thuyết Đồi gió hú, Charlotte với Jane Eyre và Anne với Người tá điền đồi Wildfell. Trong đó Jane
Eyre, Đồi gió hú được coi là những tác phẩm kinh điển của kho tàng văn học thế
giới. Và hơn nữa, Đồi gió hú là một viên ngọc quý, là một tượng đài vĩnh cửu,
là một kiệt tác vang dội của nghệ thuật.
Thể loại, môi trường, nhân vật và thế giới cảm xúc của Đồi gió hú
Đồi gió hú
là một tiểu thuyết lãng mạn Gothic, Gothic là một thể loại văn học xuất hiện
vào cuối thế kỷ 18, phổ biến trong thế kỷ 19, nhưng vẫn tồn tại và ảnh hưởng đến
nhiều tác phẩm văn hóa hiện đại. Thể loại này thường được biết đến với các đặc
điểm bí ẩn, kỳ bí, có những yếu tố siêu nhiên, kỳ ảo, không thể giải thích bằng
lý trí. Mối quan hệ tình cảm thường phức tạp, với cảm xúc mạnh mẽ.
Yếu tố thiên nhiên
Sự hoang dại
của thiên nhiên được khơi gợi ngay từ tựa đề của tiểu thuyết. Đồi gió hú và Ấp
Grange (Thrushcross Grange) nằm giữa những ngọn đồi, những cánh đồng hoang vu,
ngun ngút gió, thuộc một vùng đất xa lạ, vắng vẻ, và dường như vùng đất đó là một
cộng đồng riêng lẻ, tách biệt hoàn toàn với cuộc sống mang tính xã hội trong một
cộng đồng rộng lớn.
Xuyên suốt cuốn
tiểu thuyết, yếu tố thiên nhiên luôn có những tác động quan trọng nằm trong ý đồ
của Emily Bronte. Chính thiên nhiên hoang dại, khốc liệt ấy đã góp phần cộng hưởng
và khắc sâu bầu không khí của cuốn sách, đồng thời gợi nên một thế giới hỗn loạn
của những con người và cảm xúc trong đó.
Yếu tố con người và cảm xúc
Sự miêu tả
thiên nhiên hoang dại của Đồi gió hú nhằm khắc họa sâu sắc cho những nhân vật
trong tác phẩm. Emily đã khắc họa họ là những con người trần trụi, đầy bản
năng, thiếu lý trí, và vượt ra ngoài những khuôn mẫu của xã hội. Họ cô đơn, chịu
sự đau khổ và phản ứng bằng cách đem lại đau khổ cho người khác. Mặc dù họ có
hành xử điên rồ, thiếu phép tắc đến nhường nào, không một ai ở chốn hẻo lánh ấy
có thể can thiệp, phản ánh và đưa họ trở về quy phạm chuẩn mực hơn. Họ trần trụi
với bản năng, bản ngã sâu kín nhất của một con người.
Tác giả đã
để những nhân vật của mình được phơi bày những góc khuất tăm tối nhất. Sự
“hoang dại” trong tính cách ấy được bộc lộ một cách hoàn toàn tự do qua những lời
nói, hành động thiếu lý trí, qua những mạch cảm xúc tuôn trào không thể kiểm
soát. Đó là lý do vì sao tác giả đã đặt họ vào một chốn hoang vu, tách biệt như
vậy. Những hành động và hậu quả bi kịch mà những nhân vật gây ra đều nằm ở
chính họ chứ không ở một yếu tố khách quan nào khác. Những con người ấy dù đáng
ghét và tệ hại, nhưng ẩn sâu trong tính cách của họ là những ẩn ức, những khổ
đau, hận thù và cả sự cô đơn mà cuộc sống xung quanh họ đem lại. Qua đó, Emily
đã rất thành công trong việc xây dựng nên những cá thể vô cùng phức tạp.
Dù là một
cuốn tiểu thuyết lãng mạn, thế giới cảm xúc chủ yếu của Đồi gió hú lại vô cùng
bạo lực và mãnh liệt. Chính dòng cảm xúc u tối, dày đặc và mãnh mẽ như sóng
trào ấy đã khiến người đọc mang một cảm giác nặng nề khi tiếp cận cuốn sách.
Và điều đẹp
đẽ nhất của Đồi gió hú không phải là tình yêu mãnh liệt giữa Heathcliff và
Catherine, mà là cách tác giả để những nhân vật của mình được tự do giải phóng
những tính cách, cảm xúc nguyên thủy, điên rồ và hoang dại nhất. Bạo lực và u tối,
đau khổ và giận dữ, đẹp đẽ và nhơ bẩn chính là thế giới hỗn loạn nhưng bất khả
xâm phạm của Đồi gió hú, nơi đó chỉ dành cho những người vốn dĩ đã thuộc về nó,
dường như không ai có thể hiểu và bước chân vào thế giới ấy.
Cuốn sách
là để ta đắm chìm trong từng cơn giận dữ, phẫn uất và đau khổ. Qua những giai
thoại cảm xúc không mấy dễ chịu cũng không thể chân thật hơn như vậy, ta mới có
thể thật sự hòa mình vào thế giới quan của cuốn sách.
Rồi ta sẽ
nhận ra những nhân vật đáng ghét ấy thật ra cũng đáng thương đến nhường nào. Nếu
ta đủ tỉnh táo và nhìn thấu qua sự giận dữ, ức chế của chính mình, có thể ta sẽ
thấy đồng cảm hơn với những con người tội nghiệp ấy. Và phải chăng bằng cách
đó, đi qua sự chắt lọc của thời gian, Emily Brote cũng đang thách thức biết bao
thế hệ độc giả đã và đang cầm trên tay cuốn sách kinh điển mang tên Đồi gió hú.
Nghệ thuật nổi bật trong Đồi gió hú
Vào thời điểm
ra đời, Đồi gió hú đã nổi bật khi mang những nét đặc sắc ở nghệ thuật xây dựng
nhân vật và xây dựng kết cấu. Cuốn sách đã làm giới phê bình và độc giả bối rối
bởi cấu trúc “truyện lồng trong truyện”, một sự sáng tạo mà trước đó chưa từng có
tiền lệ, trong lần đầu tiên xuất hiện này, Emily Brote đã làm nó một cách hoàn
hảo. Đồi gió hú không trực tiếp đi vào câu chuyện mà dẫn dắt người đọc theo
chân các nhân vật qua một cánh cửa khác. Toàn bộ câu chuyện được tác giả dùng
ngôi kể tự sự thứ nhất và thứ hai, đôi khi là thứ ba. Đồi gió hú chủ yếu được kể
lại qua giọng của ông Lockwood và bà Dean Nelly. Toàn bộ câu chuyện được kể lại
qua góc nhìn, lời kể của những nhân vật này, đôi khi có thể bao gồm cả việc kể
lại lời kể của nhân vật khác. Chúng ta không thể biết được người trong cuộc suy
nghĩ gì khi mà câu chuyện được gọt đẽo qua góc nhìn của những người quan sát.
Điều này tạo ra sự khó nắm bắt, giữ được sự bí ẩn cho các nhân vật, từ đó tạo
ra nhiều suy đoán của độc giả và giới phê bình về ý nghĩa của tác phẩm và các
nhân vật.
Dòng thời
gian được kể lại phi tuyến tính, biến tấu một cách tài tình và có chủ ý, mục
đích là để làm mờ ranh giới giữa các câu chuyện cũng như cấu trúc và thể loại của
Đồi gió hú.
Câu chuyện
của Emily Bronte giống rất nhiều chuyện tình lãng mạn kiểu Gothic. Tuy nhiên, bà
cũng đã có những sáng tạo tuyệt vời, một mặt bà kế thừa và phát triển, mặt khác
bà đã phá vỡ hoàn toàn, một cách đầy thách thức, cả hai kiểu truyền thống trong
văn học Anh, đó là kiểu truyền thống của người Scotland áp đặt tác giả phải giải
quyết đề tài theo kiểu lãng mạn, và kiểu truyền thống đòi hỏi nhà văn phải phản
ánh nguyên xi “bộ mặt thật” của cuộc sống.
Đồi gió hú đã miêu tả một cách phi thực thế
giới nội tâm của các nhân vật. Chính những ám ảnh khủng khiếp của tình yêu, sự khao khát chiếm hữu,
và sự phản ứng lại những bất công người khác tạo ra đã làm trỗi dậy những mặt tăm tối của các nhân vật, sự ích kỷ, thù hận,
ghen tuông và sợ hãi. Và trong sự non dại thơ trẻ của mình, các nhân vật không
đủ sức để chuyển hóa những phần gai góc đớn đau đó để có thể chạm tới được tình
yêu thanh khiết nhất còn lại sau cùng. Cuốn sách như ép buộc độc giải phải thừa
nhận sự bất lực của mình khi đối mặt với bão tố trong chính thế giới nội tâm của
mình.
Tác phẩm không chỉ đơn thuần miêu tả một
cuộc tình oan trái một cách hời hợt, mà nhà văn đã mài giũa một cách kì công những
góc cạnh trong thế giới nội tâm của nhân vật đến hoàn hảo. Mỗi người trong số họ
đều phải đấu tranh với số phận, và trên hết là đấu tranh với chính “con quỷ”
trong tâm khảm mình.
Những ý nghĩa sâu hơn của Đồi gió hú
Đồi gió hú
là một sự kết hợp giữa truyền thống và xu hướng mới nổi trong văn học. Đó là những
yếu tố lãng mạn, kỳ ảo của thể loại tiểu thuyết Gothic và xu hướng mới của thời
Victoria về tiểu thuyết hiện thực. Một mặt, tác giả sử dụng chất liệu ballad
dân gian, các yếu tố lãng mạn, kỳ ảo, nhấn mạnh vào những đam mê trần trụi, sự
tìm kiếm chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa cá nhân cực đoan. Mặt khác, phần sau của
cuốn tiểu thuyết hướng tới cộng đồng và nghĩa vụ, hướng tới việc lý tưởng hóa một
gia đình có những mối quan hệ chặt chẽ hơn, là xu hướng mới của tiểu thuyết thời
Victoria. Cuốn tiểu thuyết của Emily Bronte kết hợp những truyền thống và thể
loại khác nhau này theo nhiều cách thú vị, đôi khi kết hợp và đôi khi đặt chúng
cạnh nhau.
Tác phẩm Đồi
gió hú của Emily rất khác những gì mà những người phụ nữ thường viết ra vào đầu
thế kỷ 19. Phần lớn sự khác biệt đó là cách bà đã đối đầu với truyền thống
trong văn học. Trong phần đầu của cuốn
tiểu thuyết, tác giả đã mô tả quá trình Heathcliff hủy hoại Hindley, hành hạ
tàn bạo con trai của Hindley là Hareton, đối xử tàn nhẫn với vợ và con trai
mình. Sự mô tả đó thể hiện Heathcliff như một nhân vật phản diện kiểu Gothic, một
con người ma quỷ, thuộc về thế giới khác. Hình mẫu Gothic của Heathcliff được củng
cố bởi những kịch tính xung quanh cái chết của Catherine, khi Heathcliff dường
như đang giao tiếp với linh hồn của Catherine.
Khi bước
sang câu chuyện của thế hệ tiếp theo, nội dung của quyển tiểu thuyết dần thay đổi,
chuyển từ Gothic sang chủ nghĩa hiện thực thời Victoria. Nửa sau của cốt truyện,
câu chuyện thế hệ thứ hai của Linton Heathcliff, Hareton Earnshaw và Catherine
Linton khởi đầu kiểu Gothic, trong đó Hareton trở thành công cụ của Heathcliff
trong vụ bắt cóc Catherine, cô bị ép buộc kết hôn với Linton và bị giam cầm ở Đồi
gió hú; kết thúc bằng sự khép lại theo cách thông thường của tiểu thuyết thời
Victoria, trong đó người anh hùng Hareton và Catherine vượt qua những khó khăn
của một xã hội gây trở ngại và rút vào thế giới riêng của gia đình; nơi xã hội,
các giá trị hợp tác được đổi mới trong lòng gia đình. Sự từ bỏ cái cũ lạc hậu để
tiếp nhận cái mới được hoàn thành bằng việc Hareton và Catherine chuyển từ Đồi
gió hú đến ấp Thrushcross Grange. Trước đây, không gian gia đình như nhà tù,
gia đình là nơi chứa đựng những đam mê nguyên thủy, bạo lực, đấu tranh và kiểm
soát. Giờ đây, dấu hiệu về một sự thay đổi đã được nhen lên.
Gothic là
thể loại chủ yếu trong cốt truyện về thế hệ đầu tiên của Đồi gió hú, nó gắn liền
với chủ nghĩa lãng mạn, các yếu tố huyền bí, siêu nhiên và thiên nhiên hoang
dã. Trong tác phẩm này của Emily, những yếu tố đó còn nhằm thể hiện cho nỗi sợ
hãi của phụ nữ và đưa ra những tưởng tượng để thoát khỏi chúng, thoát khỏi
không gian vừa là nơi ẩn náu, vừa là nơi giam cầm đối với phụ nữ.
Qua câu
chuyện của Catherine Earnshaw ta thấy, một tuổi thơ xen kẽ giữa việc bị “giam
giữ” trong nhà và những lần tự do lang thang nhưng trong không gian giới hạn của
vùng đồng hoang, sau đó bị giam cầm trên chiếc ghế dài ở Thrushcross Grange.
Thân phận phụ nữ và cuộc hôn nhân với Edgar càng giới hạn cô ấy trong một gia
đình quý tộc cách biệt với xã hội xung quanh, và đoạn kết của cuộc đời
Catherine Earnshaw là cảm giác bị giam cầm trong những không gian ngày càng hạn
chế hơn: ngôi nhà, căn phòng của cô ấy, và cuối cùng là trong nấm mồ. Catherine
Earshaw, một mặt vẫn bị trói buộc vào những định kiến, lề thói cũ bằng cuộc hôn
nhân với Edgar; một mặt lại khao khát thoát khỏi những “giam cầm” đó bằng tình
yêu với Heathcliff. Nhưng cô mắc kẹt giữa chúng, đó là bi kịch của cô.
Tương tự
như vậy, câu chuyện của Isabella Linton tập trung vào số phận phụ nữ như một sự
lựa chọn giữa mức độ và các loại giam cầm, khi Isabella chạy trốn khỏi sự giam
cầm ngột ngạt của một gia đình quý tộc, cô bị giam cầm một cách tàn bạo hơn tại
Đồi gió hú, nơi đó là thành trì của bạo lực nam giới.
Giai đoạn đầu
tiên của Catherine Linton cũng theo cách tương tự Isabella. Mặc dù là một phụ nữ
trẻ, sôi nổi, Catherine Linton cảm thấy khó chịu trước mối ràng buộc của sự
chăm sóc và môi trường được bao bọc quá mức ở Thrushcross Grange, Catherine tìm
cách thoát khỏi sự bao bọc đó, và bị giam cầm thật sự sau cuộc hôn nhân bị ép
buộc với Linton Heathcliff. Cathy mà Lockwood quan sát trong phần đầu câu chuyện
thực sự là một tù nhân trong ngôi nhà, bị khống chế không chỉ bởi Heathcliff mà
còn bởi luật hôn nhân và những định kiến đương thời. Sự kiểm soát hợp pháp của
đàn ông đối với phụ nữ và tài sản của họ đóng một vai trò quan trọng trong cốt
truyện của cuốn tiểu thuyết.
Cấu trúc tường
thuật của cuốn tiểu thuyết không tuân theo trật tự, dòng thời gian phi tuyến
tính có xu hướng làm mờ ranh giới giữa các thế hệ, ý đồ sâu xa hơn là làm mờ
các thể loại văn học mà tác giả đã sử dụng. Việc Emily Bronte chuyển thể các
quy ước của câu chuyện theo khung Gothic hay Victoria là một yếu tố đặc biệt
quan trọng trong quá trình này. Trong các tiểu thuyết Gothic trước đó, câu chuyện
trung tâm được tiếp cận thông qua nhật ký, thư từ và các tài liệu khác được
chép lại hoặc chỉnh sửa nội dung bởi người truyền tải trong cuộc. Trong Đồi gió
hú, người đọc tiếp cận câu chuyện trung tâm thông qua một người ngoài cuộc,
Lockwood, trung gian cho câu chuyện của người trong cuộc là Nelly. Để có thể tiếp
cận những câu chuyện xảy ra trong Đồi gió hú, người đọc phải vượt qua cấu trúc
nhận thức, và những ý chí chủ quan của một người kể ngoài cuộc và một người tường
thuật trong cuộc.
Toàn bộ câu
chuyện trong Đồi gió hú được kể lại bởi các ngôi kể tự sự là Lockwood và Nelly,
một người nam và một người nữ, với tính cách khác nhau, một người đến từ thế giới
bên ngoài, một người đến từ thế giới bên trong. Việc phân lớp tường thuật này tích
cực lôi kéo người đọc vào quá trình đi tìm sự thật bị che khuất bởi các quan điểm
và tình cảm cá nhân của người kể, cũng nhằm thu hẹp khoảng cách giữa bên trong
và bên ngoài, riêng tư và công khai, những yếu tố siêu nhiên và hiện thực.
Trong phần
đầu của cuốn tiểu thuyết, nhân vật Lockwood được mô tả là thiếu sự phù hợp về mặt
nhận thức thực tiễn, những lời nói của Lockwood thường bị hớ so với thực tế ở Đồi
gió hú. Những kỳ vọng của Lockwood nhấn mạnh một gia đình lý tưởng, là gia đình
được chủ trì bởi người đàn ông, người vợ phục tùng chồng mình, quyền kiểm soát
pháp lý và tài chính thuộc về người đàn ông. Tuy nhiên, thực tế tại Đồi gió hú,
như chứng kiến của Lockwodd, hoặc trải nghiệm của hai Catherine và Isabella nhấn
mạnh vào mặt khác của lý tưởng này, đó là sự bất bình đẳng trong trao đổi và sự
chuyên chế ngầm của cấu trúc.
Sự liên tục
về cấu trúc, của thể loại cũng được thấy theo cách trong đó cốt truyện thế hệ
thứ hai được kể lại theo cách gần giống câu chuyện thế hệ thứ nhất. Đồi gió hú
kể cùng một câu chuyện hai lần, nhưng đã sửa đổi nó.
Điều này có
ý nghĩa gì? Sự sửa đổi là một sự đánh mất quyền lực, và đi đến thỏa hiệp. Đồi
gió hú không lật đổ một hệ tư tưởng thống trị; nhưng cuối cùng, nó làm mất đi
các yếu tố kỳ ảo, siêu nhiên, thiết lập một chủ nghĩa hiện thực mới. Ở đó, có sự
bình đẳng hơn, phụ nữ không còn là nạn nhân của quyền lực gia trưởng.
Đi đến những
phần kết của Đồi gió hú, chúng ta thấy sự phát triển của nhân vật, sự tìm kiếm
con đường để thay đổi hiện thực, sự khôi phục của gia đình, khôi phục sự ổn định
bị phá vỡ và những lời báo trước về hạnh phúc kéo dài trong không gian được bảo
vệ của gia đình hạt nhân lý tưởng. Catherine Linton, người trước đây đã phải chịu
đựng sự bất lực do hệ thống pháp luật gia trưởng, cấu trúc gia đình và quan điểm
thống trị phụ nữ áp đặt lên mình, học cách sử dụng một số sức mạnh nằm trong khả
năng của chính mình. Đó là tìm đến tri thức bằng cách nương tựa vào những cuốn
sách. Mặt khác, cô trao quyền cho Hareton bằng cách giúp anh ta học đọc; nói
cho anh ta hiểu rõ về sự thật, nhằm thúc giục anh ta đòi lại quyền lợi chính
đáng của mình. Sự khai sáng của Catherine đối với Hareton là một biến thể thú vị
của một chi tiết trong nhiều tiểu thuyết thế kỷ 18 và 19, trong đó nhân vật nam
là người mang lại kiến thức cho nhân vật nữ, ở đây thì ngược lại.
Trong quá
trình bước qua chế độ chuyên chế gia trưởng, tình yêu từ chiếm hữu, sắp đặt, bản
năng chuyển sang tình yêu lãng mạn, đã có những chi tiết tán tỉnh lãng mạn và
hôn nhân đồng hành của Catherine và Hareton. Trong quá trình chuyển đổi này, Đồi
gió hú tham gia với sự nữ tính hóa của văn học. Tuy nhiên, tiểu thuyết của
Bronte không chỉ phản ánh hay trình bày quá trình này mà còn điều tra và khám
phá nó. Sự gián đoạn trong câu chuyện, sự xáo trộn về trình tự thời gian, sự
pha trộn giữa các thể loại và sự dịch chuyển thời gian của Bronte cũng nhằm mục
đích này, Đồi gió hú xuất bản năm 1847 nhưng lấy bối cảnh thời gian năm 1801.
Những điều này kết hợp lại, tạo ra một cuốn tiểu thuyết quay ngược thời gian để
truy tìm sự hài hòa giữa hai thể loại trong văn học và và sự xuất hiện của hình
thức gia đình mới. Hình thức gia đình mới (đại diện bởi Hareton và Catherine)
đã thay thế hình thức gia đình lớn hơn nhưng có liên quan lỏng lẻo, rút về một
không gian riêng tư và tách bạch.
Những khát vọng điên cuồng trong Đồi gió hú
Phần lớn
các tác phẩm lãng mạn đều nhấn mạnh tầm quan trọng của sự phấn đấu, sự phát triển
và khát vọng của nhân vật. Không chỉ
đơn thuần là khát vọng nằm trong tầm với trần thế, mà nó còn nằm ngoài tầm với
của trần thế. Quả thực, nó vượt xa những gì có thể tưởng tượng được. Bởi vì nếu
có thể đạt được khát vọng, thì bản thân khát vọng sẽ không còn cần thiết nữa,
nhân vật đã đạt được sự thỏa mãn của mình. Heathcliff và Catherine Earnshaw
đều không thể sống trong một thế giới
mà ở đó khát vọng điên cuồng của họ được thỏa mãn, cái chết là tất cả những gì còn lại để phấn đấu hướng tới.
Nhưng trong sự phát triển của nhân
vật, khi sự khao khát trở nên hoang dại, nó vượt xa những gì được cho là
phù hợp, sự khao khát đó chỉ có thể dẫn đến bi kịch. Và trong các tác phẩm của
chủ nghĩa lãng mạn, nhân vật không bao giờ được đi quá xa điều đó. Trong Đồi
gió hú, càng về cuối, hai nhân vật chính ngày càng đi vào ảo giác.
Cũng có sự
phấn đấu của các nhân vật trong Đồi
gió hú, và mục tiêu của sự phấn đấu này không rõ ràng, sự phấn đấu được trình bày như một phép ẩn dụ. Tuy nhiên, niềm khao khát của
Catherine và Heathcliff không phải là điều có thể thỏa mãn trên trái đất. Họ
đều không phấn đấu cho hạnh phúc gia
đình. Cathy thậm chí không thể tưởng tượng được một thiên đường nơi những nỗ lực
của cô có thể được thỏa mãn: có lúc cô mơ thấy mình đang ở trên thiên đường,
nhưng ở đó cô quá bất hạnh và bị đưa trở lại Đồi gió hú. Catherine cũng như
Heathcliff, mãi mãi hướng tới một thứ gì đó không bao giờ có thể thỏa mãn, kể cả
trên thiên đường. Vì đây
không phải là loại tình yêu mà người ta thường tìm thấy trong những câu chuyện
tình yêu - thứ tình yêu mà người ta có thể được thỏa mãn. Hai người này khao khát
nhau với một niềm khao khát mà thế giới này khó có thể tưởng tượng được, ngay cả
khi hoàn cảnh cho phép, việc hai người này tìm thấy hạnh phúc trần thế thật nhạt
nhẽo. Họ khao khát nhau vì họ phải làm vậy, vì không thể làm khác được.
Niềm khao khát mà Heathcliff và Catherine dành
cho nhau có thể là một phép ẩn
dụ cho một điều gì đó khác. Nhưng sự khao khát mãnh liệt của Heathcliff và
Catherine thực sự vượt xa mục đích bề ngoài của nó. Đây là những ham muốn siêu
phàm - lớn
hơn rất nhiều so với cuộc sống. Đó là niềm khao khát lãng mạn về những thứ mãi
nằm ngoài tầm với của con người, và lần đầu tiên nó được thể hiện trong một cuốn
tiểu thuyết. Emily Bronte không đưa ra phán xét đạo đức nào, Heathcliff và các
nhân vật của bà làm như vậy vì họ
không thể khác được.
Đồi gió hú
là một quyển tiểu thuyết đặc biệt, Emily Bronte đã cố tình tạo ra những tình tiết
nhằm đảm bảo rằng người đọc không thích, không có tình cảm với bất kỳ nhân vật
nào do bà tạo ra. Ngay cả Lockwood, Dean Nelly, hoặc Edgar Linton, những nhân vật
có vẻ là dễ gây được nhiều cảm tình nhất, cũng bị Emily Bronte cài cắm những
tình tiết để người đọc thấy được những mặt xấu của họ.
Những nhân
vật trong Đồi gió hú là những con
người bản năng, trong một thế giới không ngừng tồi tệ. Cho đến nay, vẫn
chưa có thêm cuốn tiểu thuyết nào cố gắng mô tả những con người như thế. Để phù hợp với những nhân vật như vậy,
Emily Bronte đã tạo ra
một thế giới hư cấu thu gọn thành hai ngôi nhà trên đồng hoang, gợi ý về một thế
giới khép kín trong sự bao la rộng lớn bên ngoài. Ý thức về thế giới khép kín được
nhấn mạnh bằng nhiều cách. Mặc dù người ta biết rằng có một thế giới bên ngoài
tồn tại, nhưng tất cả các nhân vật (ngoại trừ người kể chuyện Lockwood, và
Frances, vợ của Hindley) đều thuộc về thế giới khép kín của Đồi gió hú và Thrushcross
Grange. Heathcliff cũng là một người ngoài cuộc nhưng nhanh chóng trở thành một
phần của thế giới đó. Chúng ta không bao giờ được đưa ra ngoài thế giới khép
kín này, mọi cảnh đều xảy ra ở một trong hai ngôi nhà, hoặc trong cánh đồng hoang giữa chúng. Chỉ một đoạn ngắn
trong những chương cuối cùng, khi người đọc được báo hiệu gợi mở về những
bước ngoặt và sự thay đổi, chúng ta
mới được có một cảnh ngắn ở Gimmerton gần đó. Và những gì xảy ra ở thế giới bên
ngoài không bao giờ được làm sáng tỏ, chúng ta không bao giờ biết Heathcliff thực
rự là ai, tại sao ông Earnshaw
quyết định nhận anh ta làm con nuôi, hay anh ta kiếm được tài sản như thế nào.
Điều gì xảy ra bên ngoài thế giới của Đồi gió hú và của Thrushcross Grange,
ngay cả khi nó tác động đến câu chuyện, đều không được mô tả.
Ngay cả những cái tên cũng sẽ làm
người đọc thấy được sự hạn hẹp, những
cái tên lặp lại với nhiều cách kết hợp
khác nhau: Catherine Earnshaw, Edgar Linton, Catherine Linton, một Catherine
Linton khác, Linton Heathcliff, Catherine Heathcliff, v.v... như thể chỉ có một
vài cái tên để lựa chọn, và mỗi cái tên đều phải được tạo thành từ những mẩu vụn
này, hơn một thế kỷ sau, Gabriel Garcia Marquez đã sử dụng cách tương tự trong Trăm năm cô đơn để gợi ý về một thế giới khép kín tương tự. Những
cuộc tình, những cuộc hôn nhân cũng chỉ giới hạn trong hai ngôi nhà, như thể họ
không thể có lựa chọn khác, mặc dù có một thế giới bên ngoài hai ngôi nhà đó. Có rất nhiều điều diễn ra trong cuốn tiểu
thuyết này nhằm khám phá những mặt tối của con người, và đặt cuộc khám phá này
trong một khung cảnh gia đình khép kín sẽ tăng cường tác động mạnh mẽ của những
mặt tối đó.
Cốt truyện và cấu trúc của Đồi gió hú phức
tạp, nhưng Bronte để những người dẫn truyện của mình kể lại một cách rất
uyển chuyển. Diễn biến của cốt truyện rất khác nhau ở mỗi
phần, có rất nhiều tình tiết được nhồi nhét trong chưa đầy 300 trang đầu tiên,
nhưng nó vô cùng hợp lý và tài tình.
Khung cảnh câu chuyện được ông Lockwood kể
cho chúng ta nghe, nhưng phần chính của câu chuyện được Nelly Dean thuật lại
cho ông nghe, và khá thường xuyên, như khi Nelly đọc những bức thư của
Isabella, chúng ta nhận được những lời tường thuật bên trong những lời kể. Sự
phù phiếm, đôi khi ngốc nghếch của nhân vật Lockwood và ý thức giản dị, chất
phác của Nelly Dean mang lại sự cân bằng rất nhiều cho bản chất điên rồ của phần
lớn nội dung. Emily Bronte không bao giờ cho người đọc biết nhiều hơn những gì người kể
chuyện có thể kể. Thậm chí còn để lại những khoảng trống cho người đọc tự
đi tìm lời giải. Bronte chỉ cho phép mình quyền tự do chuyển hướng
giọng điệu của người kể chuyện.
Đồi gió hú có một cái kết êm đềm, vào đúng thời
điểm cuộc trả thù của mình sắp hoàn thành, Heathcliff đã dừng lại. Heathcliff
dừng lại không phải vì bất kỳ
sự cân nhắc nào về mặt đạo đức. Heathcliff mất đi mong muốn trả thù một cách thụ động, bởi
vì Heathcliff không còn động cơ để giữ mình sống, Heathcliff khao khát cái chết và chào đón nó. Đối
với Heathcliff, rào cản giữa hiện thực và siêu nhiên mờ nhạt. Heathcliff là một nhân vật vừa chịu đựng
đau khổ vừa gây ra đau khổ. Và trong
mỗi trường hợp, chúng ta phải luôn cân bằng giữa cảm giác thương hại vì những gì
họ đã chịu đựng và nỗi kinh
hoàng vì những gì họ đã gây ra. Trong giai đoạn cuối cùng của mình, mong muốn
gây ra đau khổ tan biến, điều còn lại không chỉ là ký ức về những gì anh ta đã
phải chịu đựng trong quá khứ, mà còn là sự thật rằng anh ta vẫn tiếp tục phải chịu đau khổ. Và vì vậy, ở giai đoạn này, nhiều độc giả
thậm chí có thể thấy mình đồng cảm với người đàn ông thô ráp, trần trụi
này. Không có gì là rõ ràng trong cuốn tiểu thuyết này, luôn
có sự gợi mở về một góc nhìn khác ở Đồi gió hú.
Cũng trong
giai đoạn cuối cùng của mình, Bronte đã để cho Heathcliff có đôi lần nhìn lại bản
thân mình. Điều trước kia nhân vật chưa từng làm. Tình yêu đang nảy nở giữa
Hareton và Catherine chính là điều Heathcliff đã có thể trở thành, Heathcliff
nói với Nelly: “Năm phút trước, Hareton
dường như là hiện thân của tuổi trẻ của tôi…”.
Và với sự chuyển đổi này, toàn bộ giai điệu
của cuốn tiểu thuyết thay đổi một cách kỳ diệu. Như thể tất cả những đám mây
bão tố lần lượt tan biến, để lại bầu trời trong xanh và bầu không khí thanh
bình.
Một trong những điều tuyệt vời ở Đồi gió
hú là sự khó nắm bắt của nó, nó đơn giản là bất chấp định nghĩa. Luôn có những
phản biện treo những dấu hỏi khổng lồ lên cuốn tiểu thuyết kinh điển này. Việc bị treo trong thế cân bằng chính là
sự phức tạp của cuốn tiểu thuyết, những điều khó nắm bắt và không thể biết được, thực sự đã được khắc sâu
vào kết cấu của kho tàng văn
học.
Đoạn kết cho Đồi gió hú
Vào
tháng 1/1848, không lâu sau khi cuốn tiểu thuyết này xuất bản lần đầu tiên,
trên tuần báo Douglas Jerrold có viết: “Đồi
gió hú là một tiểu thuyết khác lạ, làm lung lay mọi bình luận thông thường; hơn
nữa không thể không đọc hết nó, càng không thể gác sang một bên mà không bàn luận
gì. Ý tưởng bao trùm lên người đọc là sự ác độc tàn nhẫn và tình yêu hoang dại…
Hình như có sức mạnh trong cuốn sách này nhưng đó là một sức mạnh vô thức…
Trong Đồi gió hú, người đọc bị choáng vàng, phẫn nộ và ghê tởm bởi những chi tiết
tàn bạo, thiếu tính nhân đạo, lòng căm thù quái ác và sự báo thù… Hơn nữa, gần
kết thúc truyện, xuất hiện một bức tranh êm đềm và tuyệt đẹp giống như chiếc cầu
vồng sau một cơn mưa…
Chúng tôi gợi ý độc giả yêu thích cái mới
hãy tìm đọc cuốn truyện này, vì chúng tôi có thể đảm bảo rằng họ chưa bao giờ từng
đọc cái gì tương tự trước đây. Nó rất khó hiểu và thú vị, và nếu chúng ta có thời
gian, chúng ta có thể sẵn lòng dành một chút thời gian để phân tích câu truyện
đáng chú ý này…”.
Và cho đến
nay, Đồi gió hú vẫn là một tác phẩm để lại nhiều điều bí ẩn không thể giải
thích đối với giới phê bình và độc giả. Giá trị đã được khẳng định và trở thành
một tượng đài của kho tàng văn học thế giới.
Đồi gió hú
được viết ra mà tác giả của nó không hề
đứng trên quan điểm đạo đức thông thường, bà cũng không hề phán xét các nhân vật
của mình. Tác giả chỉ tập trung xây dựng một cách tài tình các lớp lang của nội
dung, đan xen, kết hợp trong các thể loại và kết cấu của văn học, tập trung
miêu tả, phân tích, khắc họa những diễn biến tâm lý của các nhân vật. Chạm sâu
nhất vào những bản năng đen tối nhất của một con người.
Cuộc đời của
các nhân vật cứ đan xen nhau, chồng chéo lên nhau làm thành những lớp lang của bản
năng, tình yêu và sự thù hận. Những mắt xích cứ xoắn lấy nhau, và chúng vận
hành bánh xe cuộc đời của họ. Ở Đồi gió hú, không hề có một tình yêu đẹp đẽ,
cao thượng, ở đó chỉ có những thứ trần trụi nhất trong bản ngã của một con người.
0 comments:
Post a Comment