Việc ai đó bày tỏ lòng biết ơn sâu
sắc đối với người đã từng dìu dắt, có những tác động ảnh hưởng quyết định tới hướng
đi cuộc đời là một trong những việc làm ấm lòng, đẹp đẽ trong cuộc sống. Một
trong những ví dụ đẹp nhất về lòng biết ơn này đến từ Albert Camus (7/11/1913 – 4/1/1960), một người đàn
ông đã cống hiến cả cuộc đời để học cách sống có ý nghĩa và nhận ra ý nghĩa của hạnh phúc và tình yêu.
Albert Camus |
Khi Camus chưa đầy một tuổi, cha ông
đã tử trận trên chiến trường trong Thế chiến thứ nhất. Ông và anh trai được
nuôi dưỡng bởi người mẹ mù chữ và bị điếc. Ngoài người mẹ, hai anh em ông cũng
lớn lên trong vòng tay một người bà có tính độc đoán. Trong bối cảnh đó, những
tác động, ảnh hưởng và sự giáo dục từ gia đình không mang lại nhiều điều ý
nghĩa cho ông. Thay vào đó, giáo dục từ nhà trường, trong trường hợp này, đã
giúp con người phát huy hết tiềm năng tốt đẹp của mình. Một giáo viên tên là
Louis Germaine đã nhìn thấy điều gì đó đặc biệt ở cậu bé Albert, và ông đã làm
nhiệm vụ của một người dìu dắt, truyền
cảm hứng vĩ đại. Dưới sự dạy dỗ của thầy Louis Germaine, Camus đã vượt qua
những lá bài xấu mà số phận đã chia cho mình, vươn lên thành một thiên tài kiệt
xuất trong tương lai.
Năm 1957, Camus được trao tặng giải
thưởng Nobel ở tuổi 44, vì "các sáng tác văn học của ông đã làm
sáng tỏ những vấn đề đặt ra cho lương tâm loài người ở thời đại chúng ta".
Ngày 19/11/1957, vài ngày sau khi nhận được giải thưởng cao quý này, Camus đã
gửi cho người thầy giáo cũ của mình một bức thư, bức thư sau đó được đưa vào
những trang cuối của tác phẩm The First Man của Camus. Nội dung bức thư
như sau:
Ngày 19 tháng 11 năm 1957
Thưa thầy Germain,
Em để sự náo động xung quanh mình
lắng xuống một chút trước khi gửi tới thầy đôi lời từ tận đáy lòng mình. Em vừa
được trao một vinh dự quá lớn, một vinh dự mà em không tìm kiếm hay mưu cầu.
Nhưng khi biết tin, sau mẹ em, thầy là người đầu tiên em đã nghĩ đến. Nếu không
có thầy, nếu không có bàn tay trìu mến mà thầy đã dành cho một đứa trẻ nghèo
khó bé nhỏ như em, nếu không có sự dạy dỗ và tấm gương của thầy, thì tất cả
những điều này sẽ không bao giờ đến với em. Tuy rằng em không quá coi trọng những
vinh dự kiểu này. Nhưng ít nhất nó cho em cơ hội để nói với thầy về những gì
thầy đã và vẫn đang dành cho em, cũng để nói với thầy rằng những nỗ lực với sự
nghiệp trồng người và trái tim rộng lượng mà thầy dành cho nó vẫn sống mãi trong
tâm trí người học sinh nhỏ bé của thầy. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, em vẫn
luôn là người học trò ghi nhớ công ơn dạy dỗ của thầy. Em ôm thầy bằng cả trái tim
mình.
Albert Camus
0 comments:
Post a Comment