Vào một đêm giáng sinh
rét mướt, có một thiếu phụ mang thai đã đến ngày chuyển dạ, cô lần bước đến nhà
một người bạn nhờ sự giúp đỡ. Con đường dẫn đến nhà người bạn đi qua một cây cầu
bắc ngang con mương nhỏ đã cạn nước.
Mẹ trao cho con tất cả hơi ấm của mình
Khi đã đến sát cây cầu, người
thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân ngã chúi xuống sườn con mương, cơn đau đẻ quặn
lên trong cô. Cô hiểu rằng mình không thể đi xa hơn nữa. Cô cố gắng bò đến dưới
gầm cầu, hy vọng phần nào bớt đi chút gió rét. Đơn độc giữa những chân cầu, cô
đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, cô
lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con đỏ hỏn bé xíu, vòng từng vòng
giống như một cái kén. Còn một bộ mỏng trên người, cô kiệt sức thiếp đi bên cạnh
đứa con, vòng tay vẫn ôm chặt đứa bé vào lòng…
Sáng hôm sau, có một người
phụ nữ lái xe đi qua con đường đó. Như một định mệnh, chiếc xe đến giữa cầu thì
chết máy, người phụ nữ ra khỏi xe thì nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt bên dưới
cầu, cô chui xuống và tìm kiếm. Nơi đó cô thấy một đứa bé nhỏ xíu, yếu ớt nhưng
vẫn còn hơi ấm, người mẹ - người bạn của cô thì đã chết cóng từ khi nào.
Cô đưa đứa bé về nhà và
nuôi dưỡng nó. Khi cậu bé lớn lên và bắt đầu trưởng thành, cô đã kể lại câu
chuyện về ngày cậu ra đời và người mẹ thật sự của cậu…
Vào ngày sinh nhật năm cậu
12 tuổi, cũng một ngày lễ giáng sinh rét mướt, như thường lệ, cậu cùng mẹ nuôi đến
thăm ngôi mộ mẹ mình. Lần này cậu xin được ở một mình bên cạnh mộ mẹ. Cậu bé đứng
cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo… Người mẹ nuôi đứng
ở xa, sững sờ nhìn thấy con mình cởi bỏ quần áo rồi phủ lên ngôi mộ.
Mặc dù trời lạnh cóng và
đứa con mình đang đứng run rẩy. Người mẹ nuôi cảm thấy ấm áp trong lòng, cô để
hai mẹ con cậu thêm thời gian bên nhau. Khi cô đến an ủi và bảo cậu mặc đồ trở
lại. Bà nghe cậu bé nói với người mẹ mà cậu chưa bao giờ gặp: “Mẹ đã lạnh hơn
con lúc này, phải không mẹ?”…và cậu oà khóc…
0 comments:
Post a Comment