Sau bài reviewsách suy tưởng của Marcus Aurelius, kính mời độc giả quan tâm đọc một số trích đoạn hay trong quyển sách này:
- Đừng có lúc
nào cũng nói (hay viết) với mọi người rằng “tôi rất bận” trừ phi tôi thật sự bận.
Tương tự, đừng luôn luôn dìm tôi ngập trong các trách nhiệm của tôi đối với người
xung quanh tôi vì cái “sức ép của công việc ấy”.
Sách suy tưởng của một nhà xuất bản nước ngoài |
- Những việc bên ngoài làm sao nhãng bạn ư? Thế thì kiếm thời gian để học một cái gì xứng đáng: đừng để cho bản thân bạn bị kéo đi mọi hướng. Nhưng chắc chắn bạn phải cảnh giác với những loại nhầm lẫn khác. Những con người cần mẫn lao động cả đời nhưng không có mục đích nào để hướng mọi tư tưởng hay động lực của mình vào đó thì uổng phí cả đời.
- Đừng bận tâm đến
những gì diễn ra trong tâm người khác. Chẳng ai nên vướng vào phiền toái như vậy.
Nhưng nếu bạn không dõi theo những gì tâm trí bạn đang làm, làm sao bạn tránh
khỏi bất hạnh?
- Đừng bao giờ
quên những điều này:
Bản chất của tự
nhiên
Bản chất của tôi
Tôi liên hệ với
thế giới như thế nào
Tôi đã tạo ra
tương quan nào với nó.
Rằng tôi là một
bộ phận của tự nhiên và không ai có thể ngăn cản tôi nói và làm hài hòa với nó.
Luôn luôn là như thế.
- So sánh các tội
lỗi (các cách phạm tội) Theophrastus nói rằng kẻ phạm tội do ý muốn thì tồi tệ
hơn kẻ phạm tội do giận dữ: đó là một triết lí đúng. Kẻ giận dữ dường như quay
lưng lại với lí trí do đau đớn hay bấn loạn. Nhưng kẻ do dục vọng thúc đẩy, bị
khoái lạc sai khiến, dường như bê tha, thiếu đàng hoàng trong tội lỗi của hắn.
Theophrastus đã đúng, và có tính triết lí, khi nói rằng tội phạm do khoái lạc
đáng chê trách nghiêm khắc hơn tội phạm do nỗi đau. Người giận dữ thường là nạn
nhân của sự sai trái, bị nỗi đau khích động thành giận dữ. Người kia tự mình
lao vào điều sai trái, do dục vọng thôi thúc.
- Không gì thảm
hại hơn những người cứ chạy vòng quanh “đào bới vào những gì nằm bên dưới” và
điều tra thăm dò sâu vào linh hồn của những người xung quanh họ, mà không bao
giờ nhận ra rằng tất cả những gì bạn cần làm là chăm chú vào cái sức mạnh bên
trong bạn, và tôn thờ nó một cách chân thành. Tôn thờ nó là giữ cho nó khỏi bị
vấy bẩn bởi những nhiễu loạn và trở nên vô mục đích và bất mãn với tự nhiên, với
thần thánh và với con người. Cái gì có tính thần thánh thì xứng đáng để chúng
ta thương yêu vì nó giống với chúng ta. Và đôi khi cả thương hại nữa, vì nó
không có khả năng phân biệt tốt xấu – một chứng mù màu khủng khiếp khác nào
không thể phân biệt được màu đen với màu trắng.
- Cho dù anh có
sống thêm 3.000 năm nữa, hay gấp 10 lần số đó, thì hãy nhớ: anh không thể mất một
đời sống nào khác hơn cái đời mà anh đang sống đây, hay là sống một đời nào
khác hơn cái đời mà anh đang mất. Cái dài nhất thì cũng bằng cái ngắn nhất. Hiện
tại là như nhau với tất cả mọi người, và nên biết rõ rằng là tất cả những gì bị
mất chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Vì anh không thể mất quá khứ hay tương
lai, làm sao anh có thể mất cái mà anh không có?
Hãy nhớ hai điều:
Mọi vật luôn là chính nó, nó cứ mãi lặp lại, cho dù anh thấy một vật lặp lại 100 năm hay 200 năm, hay một khoảng thời gian vô tận thì cũng thế.
Người sống lâu nhất và người chết non cùng mất một thứ như nhau. Tất cả những gì y có thể từ bỏ là hiện tại, vì đó là cái duy nhất y có, và y không thể mất cái gì mà y không có.
- “Tất cả mọi vật
chỉ là một ấn tượng”- nhà khuyển nho Monimus nói. Và câu trả lời rõ ràng là đủ.
Nhưng quan niệm này là hữu ích, nếu anh hiểu nó bằng cái gì xứng đáng với nó.
- Không bao giờ
coi một sự vật là có lợi cho anh nếu nó khiến anh phản bội sự thật, hoặc mất cảm
giác xấu hổ, hoặc khiến anh thể hiện lòng căm thù, nghi ngờ, ác tâm, đạo đức giả,
hay thèm muốn nững thứ được làm ra một cách lén lút gian xảo. Nếu anh có thể
cho trí tuệ của anh, tinh thần dẫn lỗi của anh, và lòng tôn kính của anh đối với
quyền năng củ nó một đặc quyền, thì anh có thể thoát khỏi bi kịch, khỏi nghiến
răng và kêu gào. Anh sẽ không cần phải sống cô đơn, cũng không cần phải sống với
số đông người. Trên hết, anh sẽ thoát khỏi sợ hãi và thèm muốn. Và chừng nào mà
thân thể anh chứa cái linh hồn cư ngụ trong đó, thì nó khiến anh không một phút
âu lo. Nếu đến lúc anh phải đi, thì hãy sẵn lòng ra đi, như anh phải thực hiện
một việc gì đó cần được làm với ân sủng và danh dự. Và trong suốt cuộc đời anh,
hãy tập trung vào điều này: để cho đầu óc của anh trong một trạng thái đúng đắn
– trạng thái của đầu óc công dân, có lí trí.
- Không quy lụy
cũng không hống hách. Không khúm núm cũng không khinh bạc. Không bào chữa cũng
không lẩn tránh.
- Hãy tôn trọng
cái khả năng kiểm soát suy nghĩ của anh. Đó là tất cả những gì bảo vệ trí óc của
anh khỏi những nhận thức sai lầm, ngộ nhận, sai với bản chất của anh và của tất
cả những con người có lí trí. Nó làm cho anh có thể trở nên thâm trầm, sâu sắc,
thuowgn yêu những người khác, và phục tùng thần thánh.
- Hãy quên đi mọi
thứ khác. Chỉ giữ lại điều này, và nhớ: mỗi chúng ta chỉ sống ngay lúc này, một
khoảnh khắc ngắn ngủi. Phần còn lại đã được sống rồi, hay không thể thấy nữa.
Tuổi thọ chúng ta sống rất nhỏ, nhỏ như góc của trái đất nơi chúng ta sống. Thậm
chí nhỏ như danh tiếng lớn nhất, truyền từ miệng nọ sang miệng kia bởi những
nhân vật…
- Một sự vật đẹp
đẽ, chúng đẹp và đủ tự bản thận chúng. Khen ngợi là từ bên ngoài. Đối tượng của
lời khen vẫn nguyên như cũ: không tốt hơn không xấu hơn. Tôi nghĩ điều này cũng
đúng cho ngay cả những vật “đẹp” trong đời thường – những đồ vật, những tác phẩm
nghệ thuật.
Những cái đẹp thật
sự có cần thêm gì không? Cũng như những gì thật sự là công bằng, sự thật, lòng
tốt, khiêm nhường, không cần thêm gì. Bằng cách khen ngợi, chúng có tốt thêm
lên không? Hay là bị hủy hoại bởi sự khinh bỉ? Một viên ngọc có bị xấu đi
không, nếu không ai chiêm ngưỡng nó? Hay vàng, hay ngà, hay áo tía? Những đàn
lia, những con dao, những đóa hoa, những bụi cây?
- Với thế giới:
sự hài hòa của mi là của ta. Bất kì thời gian nào mi chọn đều là đúng lúc.
Không sớm, không muộn.
Với thiên nhiên:
những cuộc chuyển mùa của mi mang đến cho ta những mùa thu như trái chín. Tất cả
từ mi sinh ra, tồn tại trong mi, trở về với mi.
- Luôn luôn ý thức
rằng mọi thứ sinh ra từ sự thay đổi. Hãy biết rằng không có gì mà tự nhiên
thích hơn là thay đổi những gì đang tồn tại và tạo thêm những thứ khác như thế.
Tất cả những gì đang tồn tại đều là hạt giống của những gì sinh ra từ nó. Anh
tưởng những hạt giống chỉ sinh ra trẻ con và cây cối thôi sao? Hãy nghĩ sâu
hơn.
- Một linh hồn mỏng
manh cõng theo một xác chết- Epictetus.
- Thời gian là một
dòng sông, một dòng chảy mãnh liệt của các sự kiện, chảy lướt và bị mang đi qua
chúng ta, rồi một dòng khác chảy đến và chảy đi.
- Giống như tảng
đá sóng đập liên hồi mãi mãi. Nó đứng bất động trơ trơ trước biển réo gào quanh
nó.
- Đi con đường
ngắn nhất: con đường mà tự nhiên đã vạch ra: nói và làm một cách lành mạnh nhất.
Hãy làm thế, và thoát khỏi mọi khổ đau và căng thẳng, khỏi mọi toan tính và kì
vọng.
- Nếu một lời
nói hay hành động là thích hợp thì nó thích hợp với anh. Đừng bối rối vì những
bình luận của người khác. Nếu nói hay làm nó là đúng, thì nó đáng để anh nói và
làm.
- Có những người
làm ơn cho ai luôn luôn tìm những cơ hội để được nhắc nhở. Một số người thì
không, nhưng vẫn luôn ý thức về nó- coi nó như một món nợ. Những người khác
không hề làm thế. Họ giống như cây nho cho quả nhưng chẳng bao giờ cần cái gì
đáp lại.
Một con ngựa khi
kết thúc cuộc đua…
Một con chó săn
khi đã xong cuộc săn…
Một con ong khi
mật đã vào nơi cất trữ…
Một người sau
khi giúp đỡ những người khác.
Họ chẳng ồn ào về
việc đó. Họ chỉ tiếp tục làm việc khác, như cây nho tiếp tục ra quả cho mùa
sau…
- Để ý xem mọi vật
trôi qua và biến mất nhanh như thế nào – những gì mới lúc này đây, đã qua đi.
Cuộc sống trôi qua chúng ta như một dòng sông, cái “là gì” nằm trong dòng chảy
viên miễn, cái “tại sao” có hàng ngàn biến thể. Không cái gì ổn định, ngay cả
cái đang ở đây lúc này. Cái vô cùng của quá khứ và tương lai há hoác trước mắt
chúng ta, một ké nứt sâu không đáy.
Vậy chỉ những
anh ngốc mới thấy mình quan trọng, hay đau khổ. Hay phẫn nộ. Làm như những chuyện
gây bực tức cho chúng ta cứ còn mãi.
- Hãy nhớ:
Vật chất: phần của
anh trong nó nhỏ mọn làm sao.
Thời gian: phần
của anh ngắn ngủi và lướt nhanh thế nào.
Số phận: vai trò
của anh trong nó bé bỏng làm sao.
- Người khác làm
ta tổn thương ư? Đó là vấn đề của họ. Tính cách và hành động của họ không phải
của ta. Điều gì được làm cho ta là do tự nhiên sắp đặt. Điều ta ta làm là do
ta.
- Trí tuệ là người
cai quản linh hồn. Nó nên giữ yên không bị rung chuyển bởi những rung động của
xác thịt – dù êm dịu hay mãnh liệt. Không bị trộn lẫn vào, mà rào ngăn riêng nó
ra khỏi những cảm giác, giữ chúng ở nguyên chỗ của chúng. Đừng cố cưỡng lại những
cảm giác khi chúng tìm cách len vào suy nghĩ của anh, thông qua mối quan hệ đồng
tình giữa trí tuệ và thể xác. Cảm giác là tự nhiên. Nhưng đừng để trí óc bắt đầu
dùng lí lẽ mà bảo nó “tốt” hay “xấu”.
- Chẳng bao lâu
anh sẽ thành tro cốt. May lắm thì còn lại một cái tên, mà nó cũng chỉ là một âm
thanh, một tiếng vọng. Mọi thứ mà ta muốn trong cuộc đời này là hư ảo, tầm thường
và nhạt nhẽo. Những con chó cắn nhau. Trẻ con cãi nhau, cười đấy rồi khóc đấy.
Niềm tin, liêm sỉ, công bằng, sự thật – biến khỏi mặt đất và chỉ có thể tìm thấy
trên trời. Tại sao anh còn ở đây? Những cảm giác của chúng ta chuyển biến và bất
ổn, cảm giác của chúng ta mờ nhạt và dễ dàng lừa dối, bản thân linh hồn là máu
nấu sôi, danh tiếng trong thế giới này là vô giá trị.
- Tôi đã có thời
là người may mắn nhưng rồi một lúc nào đó vận may bỏ tôi đi.
Nhưng vận may thật
sự là cái anh làm ra cho mình. Vận may: tính cách tốt, ý định tốt, hành động tốt.
- Chỉ cần anh
làm đúng. Những chuyện còn lại không thành vấn đề.
Lạnh hay nóng
Mệt mỏi hay thoải
mái
Bị khinh bỉ hay
được tôn vinh
Đang hấp hối…
hay bận rộn với những công chuyện khác.
Bởi vì chết cũng
là một việc được giao phó cho chúng ta trong cuộc sống. Và đây nữa: “làm việc cần
làm”.
- Nhìn sâu vào
bên trong. Đừng để bản chất thậ hay giá trị thật của bất cứ cái gì vuột khỏi tầm
nhìn của anh.
- Cách trả thù tốt
nhất là đừng làm giống nó.
- Muôn vật là do
tự nhiên mang đến, chứ không phải do cái gì ở ngoài nó, hay ở trong nó, hay
tách rời nó. Chỉ có như thế mới có niềm vui và thanh thản.
- Khi không
tránh khỏi bị chấn động bởi các hoàn cảnh, hãy lập tức quay về với bản thân
mình, và đừng để mất nhịp điệu chừng nào anh còn giữ được. Anh sẽ nắm bắt tốt
hơn sự hài hòa nếu anh luôn trở về với nó.
- Với những cái
mà anh không kiểm soát được, anh gọi chúng là “xấu” hoặc “tốt”. Và như vậy tất
nhiên khi cái “xấu” xảy ra hay cái “tốt” không xảy ra, anh trách ông trời và cảm
thấy căm ghét những người có trách nhiệm- hoặc những người mà anh cho là có
trách nhiệm. Phần lớn những hành vi tồi của chúng ta bắt nguồn từ cố gắng áp dụng
những tiêu chí này. Nếu chúng ta hạn định “tốt” và “xấu” trong hành động của
chính chúng ta, thì chúng ta sẽ không oán trách ông trời, và không đối xử với
người khác như kẻ thù.
- Sợ thay đổi ư?
Nhưng có cái gì có thể tồn tại mà không thay đổi? Còn có gì gần gũi với tâm của
Tự nhiên hơn thế? Anh có thể tắm nước nóng mà không đun nước lên không? Có thể
ăn thức ăn chưa qua chế biến không? Có sự sống nào trong nó không có gì biến đổi
hay không? Anh không thấy à?
- Nỗi sợ duy nhất
của tôi là sợ làm cái gì đó trái với bản tính con người- việc làm sai, cách làm
sai, thời điểm sai.
- Tự nhiên lấy vật
chất làm thành con ngựa. Giống như nhà điêu khắc dùng sáp. Và sau đó làm cho
tan chảy ra, rồi lấy chất liệu ấy làm một cái cây. Rồi làm một con người. Rồi
làm một cái gì khác nữa.
Mỗi cái tồn tại
một thời gian ngắn ngủi.
Hợp lại với
nhau, hay tách lìa nhau, đều chẳng có gì mang hại.
- Chẳng mấy chốc,
tự nhiên là cái chi phối muôn vật sẽ thay đổi mọi thứ mà anh nhìn thấy và sử dụng
chúng làm vật liệu để tạo nên cái khác, hết lần này đến lần khác. Nhờ thế mà thế
giới liên tục được đổi mới.
- Khi người ta
làm anh tổn thương, anh hãy tự hỏi họ nghĩ gì về chuyện đó lợi hay hại. Nếu anh
hiểu được điều đó, anh sẽ thông cảm và không còn oán hận họ nữa. Cảm nghĩ của
anh về thiện hay ác có thể giống như cảm nghĩ của họ, hay gần với nó, trường hợp
nào anh cũng phải tha thứ cho họ. Hay cảm nghĩ của anh về thiện hay ác có thể
khác với cảm nghĩ của họ. Dù thế nào thì họ cũng đã lầm lạc và đáng để anh
thương. Điều ấy có khó lắm không?
- Đối xử với những
thứ mà anh không có như chúng không hề tồn tại. Nhìn những gì anh có, những thứ
anh quý nhất, và nghĩ xem anh sẽ khao khát thèm muốn chúng bao nhiêu nếu anh
không có chúng. Nhưng hãy cẩn thận. Đừng thỏa mãn đến mức đánh giá chúng cao
quá mức: anh sẽ hoảng loạn khi mất chúng.
- Tự mâu thuẫn:
những đòi hỏi của trí óc và được thỏa mãn bằng việc làm những việc nên làm, và
bằng sự thanh thản nó mang lại cho chúng ta.
- Hướng suy nghĩ
của anh tới những điều người ta nói. Tập trung trí óc vào những điều đang xảy
ra và vào cái làm cho nó xảy ra.
- Những gì chết
không biến mất. Nó còn lại ở đây trên thế giới này, biến đổi, tan rã, như những
bộ phận của thế giới, và của anh. Chúng lần lượt bị biến đổi- và không hề than
vãn.
- Những gì con
người trải nghiệm là một phần kinh nghiệm của loài người. Kinh nghiệm của con
bò là một phần kinh nghiệm của loài bò, cũng như kinh nghiệm của cây nho thuộc
về giống nho, kinh nghiệm của hòn đá là những gì đúng với hòn đá.
Không có điều gì
xảy ra là bất thường và phi tự nhiên, và phàn nàn là vô nghĩa. Tự nhiên không bắt
chúng ta chịu đựng những gì không thể chịu đựng được.
- Ý chí của người
khác độc lập với ý chí của tôi như hơi thở hay thân thể của người ấy độc lập với
hơi thở hay thân thể của tôi. Chúng ta có thể sống vì người khác, nhưng ý chí của
chúng ta thống trị địa hạt riêng của nó. Nếu không thì cái hại họ có thể gây hại
cho tôi. Đó không phải ý định của Thượng Đế- để cho hạnh phúc của tôi tùy thuộc
vào người khác.
- Con người tồn
tại vì người khác. Anh có thể chỉ dẫn cho họ, hay chịu đựng họ.
- Đừng khinh thường
cái chết, mà hãy chào đón nó. Cả nó nữa, cũng là một trong những sự vật mà tự
nhiên cần đến. Giống như tuổi trẻ và tuổi già. Giống như lớn lên và trưởng
thành. Giống như một bộ răng mới, một bộ râu mới, sợi tóc bạc đầu tiên. Giống
như làm tình, mang thai và sinh đẻ. Giống như tất cả những thay đổi khác về thể
chất ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, cái chết của chúng ta cũng không khác…
- Hôm nay tôi
thoát khỏi lo âu. Nếu không, tôi vứt bỏ chúng, bởi vì chúng ở trong tôi, trong
nhận thức của chính tôi- Không ở ngoài.
- Một hòn đá được
ném lên không trung. Khi bay lên nó không được gì, rớt xuống nó không mất gì.
- Khi anh gặp phải
sự nhục mạ, căm hờn của một ai đó… hãy nhìn vào tâm hồn hắn. Đi sâu vào bên
trong hắn. Nhìn xem hắn thuộc loại người gì. Anh sẽ thấy anh không cần phải cố
gắng căng thẳng để tác động lại hắn đâu. Nhưng anh nên mong cho hắn khá lên. Hắn
là người bà con gần gũi nhất của anh. Các vị thần phù hộ cho hắn đúng như họ
phù hộ cho anh- bằng những dầu hiệu, những giấc chiêm bao và mọi cách khác- để
hắn có những thứ hắn muốn.
- Khi anh đụng đầu
với sự vô sỉ của kẻ khác, hãy tự hỏi anh câu này: liệu có thể có một thế giới
trong đó không có sự vô sỉ không?
- Có một điểm hữu
ích khác anh cần để tâm: Tự nhiên cho chúng ta những phẩm chất nào để đối chọi
với những khuyết điểm ấy? Lòng tốt của chúng ta giống như một thứ thuốc giải độc
đối với sự xấu xa đê tiện. Và những phẩm chất khác để cân bằng với những sai hỏng
khác.
- Có người khinh
thường tôi.
Đó là vấn đề của
họ.
Vấn đề của tôi
là: không nói hay làm cái gì đáng bị coi thường.
Có người ghét
tôi. Đó là vấn đề của họ.
Vấn đề của tôi
là: kiên nhẫn và vui vẻ với tất cả mọi người, kể cả họ. Sẵn sàng chỉ cho họ thấy sai lầm của họ. Không hằn học, hoặc tỏ ra thiếu
kiềm chế, mà một cách thành thật và ngay thẳng…
Chừng nào anh
làm cái gì phù hợp với bản chất của anh, và chấp nhận cái gì mà bản chất của thế
giới lưu giữ, chừng nào mà anh làm việc vì lợi ích của người khác, bằng bất kì
phương tiện nào hay bằng mọi phương tiện- thì có cái gì có thể hại anh.
- Họ nịnh nhau
vì họ khinh nhau, và cái khát vọng thống trị nhau làm cho họ khom lưng và lúng
túng.
- Chúng ta cần nắm
được nghệ thuật bằng lòng. Chúng ta cần tập trung chú ý vào những động cơ của
chúng ta, bảo đảm chúng không quá đáng, sao cho chúng có lợi cho những người
khác, sao cho chúng xứng đáng với chúng ta. Chúng ta cần gạt bỏ dục vọng dưới mọi
hình thức và không cố tránh những gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta.
- Có một chuyện
không ngừng làm tôi ngạc nhiên: tất cả chúng ta đều yêu bản thân mình hơn người
khác, nhưng quan tâm đến ý kiến của người khác hơn ý kiến của bản thân mình. Nếu
một vị thần xuất hiện trước chúng ta – hay ngay cả một người thông minh – và cấm
chúng ta che giấu những ý nghĩ của mình và buộc chúng ta khi tưởng tượng điều
gì phải lập tức nói to nó ra, thì chúng ta sẽ thoải mái bày tỏ ý nghĩ của mình.
Chúng ta coi trọng ý kiến của người khác- thay vì của chúng ta – như vậy đấy.
- Thực hiện ngay
cả những gì không thể.
Bàn tay trái vô
dụng với hầu hết mọi việc, vì nó ít thực hành. Nhưng nó cầm dây cương tốt hơn
bàn tay phải. Nhờ thực hành.
- Sẽ đến lúc anh
chẳng còn là ai, chẳng còn ở đâu nữa. Giống như tất cả mọi vật anh trông thấy
bây giờ. Giống như tất cả mọi người lúc này đang sống.
Mọi vật đều có số phận phải thay đổi, phải biến hóa, phải biến mất. Để cho các vật mới có thể sinh ra.
0 comments:
Post a Comment