Chúc thư Heiligenstadt là
bức thư nổi tiếng mà Beethoven đã viết cho hai người em trai của mình, bức thư
được viết vào ngày 06/10/1802. Trong bức thư, nhà soạn nhạc đã thể hiện sự thất
vọng của mình khi bệnh điếc ngày càng trầm trọng, đồng thời nói rằng căn bệnh
đã khiến ông dần xa lánh mọi người và có ý định tự tử. Phần cuối của chúc thư
Heiligenstadt, ông thể hiện khát vọng vượt qua nỗi đau về thể xác và tinh thần để
hoàn thành số mệnh nghệ thuật của mình, đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong sự
nghiệp âm nhạc của Beethoven, từ đó một kỷ nguyên mới bắt đầu và âm nhạc đã mãi
mãi thay đổi từ đó.
![]() |
Beethoven |
Tại sao bức thư lại có tên gọi là Chúc thư Heiligenstadt?
Heiligenstadt là một ngôi
làng nhỏ gần Vienna vào thời Beethoven sống. Ông thường đến đây sống vào mùa hè,
ngôi làng này có thể đi bộ đường dài trên núi, có đồ ăn, đồ uống ngon, và có thể
tắm suối khoáng ở các spa địa phương. Heiligenstadt ngày nay là một phần của
thành phố Vienna, có nhiều ngôi nhà, nhà trọ và nhà hàng mà Beethoven ghé thăm
hàng ngày vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Beethoven đã viết bức thư
của mình ở đây, đó là bằng chứng ghi nhận lần đầu tiên về bệnh điếc và sự tuyệt
vọng của ông, nó như một bản di chúc không chỉ dành cho hai người em trai của
ông mà còn dành cho hậu thế. Do đó, nó được hậu thế gọi là Chúc thư
Heiligenstadt.
Chúc thư Heiligenstadt dành cho ai?
Bức thư được đề gửi cho
hai người em trai của ông là Nikolaus Johann và Kaspar Anton Karl. Bức thư dài
ba trang này không phải là bản thảo thông thường của Beethoven, mà là một bức
thư được cân nhắc kỹ lưỡng và có cấu trúc, cuối cùng được gửi đến toàn thế giới,
không chỉ hai người em của mình. Chắc chắn Beethoven hy vọng rằng sau khi ông
qua đời, bức thư này sẽ được công khai và mọi người sẽ hiểu được lý do thực sự
khiến ông thu mình xa lánh mọi người và những quyết tâm của ông để cống hiến
cho nền âm nhạc.
Bức thư này không bao giờ
được gửi cho những người em trai mà nằm trong số những đồ dùng cá nhân của ông.
Sau khi ông qua đời, Anton Schindler và người bạn của Beethoven là Stephan von
Breuning đã tìm thấy nó trong bàn làm việc của ông vào tháng 03/1827. Tháng 10
năm đó, bức thư được công bố với tên gọi Chúc thư Heiligenstadt. Từ năm 1888, bức
thư gốc được lưu giữ tại Đại học Oldenburg, Đức.
Nội dung Chúc thư Heiligenstadt và bình luận
Beethoven viết thư cho
hai em trai mình, trong khi cái tên Karl được viết ra, Beethoven lại để trống
tên của Johann như ông vẫn thường làm. Có nhiều giả thuyết cho điều này, từ việc
Beethoven không chắc chắn có nên dùng tên đầy đủ của Johann (Nikolaus Johann) hay
không, tới tình cảm riêng của ông đối với các em trai, và đặc biệt là việc ông
căm ghét cha mình suốt đời, người cũng được gọi là Johann (đến năm 1802 cha ông
đã mất được 10 năm), vì vậy ông không muốn viết cái tên đó ra.
Phần mở đầu của bức thư
cũng là phần khó khăn nhất đối với ông. Ông thừa nhận mình đã bị và có thể sẽ bị
điếc mãi mãi, từ đó phải xa lánh bạn bè và xã hội!
“Gửi
các em trai Karl và …Beethoven.
Ôi
các em, các em thường nói rằng anh ác ý, ngoan cố và hay chán ghét cuộc đời,
các em mới hiểu lầm về anh biết bao nhiêu. Các em không biết nguyên nhân sâu xa
khiến anh trở thành như thế. Từ thuở ấu thơ, trái tim và tâm hồn anh đã tràn đầy
những cảm xúc êm đềm của thiện ý và hơn nữa, anh luôn có mong muốn làm những điều
lớn lao. Các em hãy nghĩ xem trong 6 năm qua, anh đã đau đớn một cách tuyệt vọng
như thế nào, bị các bác sĩ dốt nát làm cho tình hình ngày càng trở nên tồi tệ
hơn, suốt từ năm này sang năm khác bị lừa dối bởi những niềm hy vọng cải thiện
bệnh tình, cuối cùng phải đối mặt với viễn cảnh bệnh tật lâu dài (phải mất nhiều
năm điều trị hoặc có thể không bao giờ chữa khỏi).
Mặc
dù sinh ra với tính khí nóng nảy, năng động, thậm chí dễ bị tổn thương trước những
lời dị nghị của xã hội, anh đã sớm thu mình lại để sống một cuộc đời đơn độc. Nếu
đôi khi anh cố quên đi tất cả những điều này, thì anh bị ném trở lại đau khổ một
cách gấp đôi bởi thính giác của mình. Ấy thế mà anh không thể nói với mọi người
rằng: “Hãy nói to lên, hãy hét lên, vì tôi bị điếc”.
Lúc này, Beethoven vẫn
đang ở giai đoạn đầu sự nghiệp. Ông cũng như nhiều tài năng âm nhạc cùng thời
đang cạnh tranh vươn lên để khẳng định tên tuổi của mình. Ở Vienna vào thời điểm
đó, chỉ những nhạc sĩ và nhà soạn nhạc tài giỏi nhất mới có thể tồn tại! Trong hoàn
cảnh đó, việc bị và phải thừa nhận bệnh điếc là một điều tuyệt vọng đối với một
nhạc sĩ và nhà soạn nhạc.
“Ôi,
làm sao anh có thể thừa nhận mình bị điếc, một giác quan mà lẽ ra phải hoàn hảo
hơn những người khác, một giác quan mà anh đã từng có, một giác quan hoàn hảo
mà ít người trong nghề có được hoặc từng có.”
Trong phần tiếp theo,
Beethoven nói rằng ông đau đớn thế nào khi phải thu mình để trở nên đơn độc, và
mặc dù mong muốn có bạn đồng hành, có những cuộc trò chuyện, ông không thể làm
được điều đó. Cuộc sống của ông giống như cuộc sống của một người lưu đầy.
“Ôi,
anh không thể làm được, vì vậy hãy tha thứ cho anh khi các em thấy anh thu mình,
mặc dù anh rất muốn vui vẻ một cách chan hòa với các em. Sự bất hạnh của anh
còn đau đớn gấp đôi vì anh buộc phải chấp nhận bị hiểu lầm; đối với anh, không
thể có những cuộc vui với mọi người, không thể có những cuộc trò chuyện tinh tế,
không thể trao đổi ý tưởng với những người xung quanh. . . Anh phải sống đơn độc
một mình như một người lưu đầy. Anh không thể hòa nhập với xã hội dù chỉ ở mức
cần thiết. Nếu anh đến gần mọi người thì một nỗi đau đớn dâng lên trong anh, và
anh sợ mọi người có thể phát hiện ra căn bệnh của mình”.
Tiếp theo bức thư,
Beethoven nói đến một hiện thực đã trở nên quen thuộc với những người tìm hiểu
về cuộc đời ông, ông không nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hát của những người
chăn cừu khi đi bộ cùng bạn mình. Đây là một trong những câu chuyện nổi tiếng
nhất liên quan đến bệnh điếc của ông. Cũng ở đoạn này, lần đầu tiên ông đã nói
về ý định tự tử của mình.
“Vì
vậy sáu tháng qua anh đã sống ở vùng nông thôn, để bắt thính giác của mình nghỉ
ngơi càng nhiều càng tốt. Gần đây người bác sĩ thông minh của anh đã chấp nhận
trạng thái tinh thần hiện tại của anh, mặc dù đôi khi anh đã làm điều ngược lại,
để thỏa mãn mong muốn được bầu bạn với mọi người. Nhưng thật là nhục nhã cho
anh khi người đứng cạnh nghe thấy tiếng sáo ở xa mà anh không nghe thấy gì, hoặc
có người nghe thấy tiếng hát của người chăn cừu mà anh lại không. Những điều
như thế gần như đã khiến anh tuyệt vọng, thêm một chút nữa là anh đã kết thúc
cuộc đời của mình”.
Trong hoàn cảnh như thế,
người ta phải bám víu vào điều gì để sống tiếp một cách có ý nghĩa? Đối với
Beethoven, đó chính là nghệ thuật, âm nhạc của ông và nhiều tác phẩm vẫn đang
nung nấu để được ra đời. Nhiệm vụ của ông chưa hoàn thành, cuộc chạy đua vẫn
chưa kết thúc. Lúc này, người anh hùng Beethoven đã xuất hiện.
“Điều
duy nhất đã ngăn anh lại chính là khát vọng nghệ thuật của mình. Anh không thể
rời bỏ thế giới này cho đến khi anh hoàn thành mọi điều anh đã khao khát. Thế
là anh đành cam chịu sự khốn khổ này, nó thực sự khốn khổ với một thể xác dễ bị
tổn thương như anh, lại bị quăng quật thêm bởi sự thay đổi đột ngột một cách tồi
tệ này, nó đẩy con người rơi xuống tình trạng bi thảm nhất.”
Phần tiếp theo có thể
quen thuộc với những người biết Kinh thánh. Vài dòng này có thể trích từ sách Book of Job (Là một phần trong Kinh Cựu
ước).
“Kiên
nhẫn, theo như họ nói, là điều giờ đây anh phải có để dẫn lối cho mình và anh
đã làm thế - anh hy vọng mình sẽ mãi mạnh mẽ để đủ quyết tâm, cho đến khi
Parcae không còn kiên nhẫn nữa và cắt đi sợi chỉ sự sống của anh. Có lẽ anh sẽ
khá hơn, cũng có lẽ không, nhưng anh đã sẵn sàng.” (Parcae là hiện thân của số
phận, Parcae bao gồm 3 người là Nona, Decima và Morta, họ kiểm soát sự sống và
cái chết của một người. Trong đó, Morta là người cuối cùng cắt đứt sợi chỉ của
cuộc sống, khi sợi chỉ của một người bị Morta cắt đứt, người đó sẽ rời xa cuộc
đời – chú thích của người dịch)
Bắt
buộc phải trở thành một triết gia khi đã ở tuổi 28, ôi, điều đó thật không dễ dàng
với anh, và đối với một người nghệ sĩ, điều đó còn khó hơn nhiều so với bất kỳ
ai.
Ôi
Thượng Đế, Người thấy được tâm hồn sâu thẳm nhất của con, Người biết rằng trong
đó có tình yêu nhân loại và khát khao làm những điều thiện.
Hỡi
mọi người, khi nào các bạn đọc được những dòng này, hãy nghĩ về việc các bạn đã
đối xử bất công với tôi thế nào. Người nào đó gặp bất hạnh có thể an ủi mình
khi tìm thấy một trường hợp tương tự, người mà bất chấp mọi giới hạn của tự
nhiên vẫn cố gắng làm điều có thể để được chấp nhận giữa những nghệ sĩ và con
người đáng kính”.
Phần còn lại của bức thư
trở nên thực tế hơn, nó giống như một di chúc. Cuối cùng là một lời tạm biệt và khuyên
những người em của mình tìm kiếm một cuộc sống có ý nghĩa.
“Các
em, em trai Karl và … của anh, ngay khi anh chết, nếu bác sĩ Schmidt vẫn còn sống,
hãy yêu cầu ông ấy mô tả căn bệnh của anh kèm bức thư này như một bằng chứng,
khi đó, ít nhất là thế giới có thể hiểu và thông cảm với anh hơn sau khi anh chết.
Đồng
thời, anh tuyên bố hai em là những người thừa kế gia tài nhỏ của anh (nếu có thể
gọi nó như vậy); hãy chia đều: hãy khoan dung và giúp đỡ lẫn nhau. Những tổn
thương mà các em đã gây ra cho anh, các em biết đấy, đã được tha thứ từ lâu rồi.
Với
em, em trai Karl, anh đặc biệt cảm ơn em vì sự gắn bó em đã dành cho anh thời
gian gần đây. Anh mong em có một cuộc sống tốt đẹp và tự do hơn cuộc sống của
anh. Hãy dạy bảo con cái em những phẩm chất tốt đẹp; chỉ có phẩm hạnh, chứ
không phải tiền bạc, mới có thể khiến chúng hạnh phúc. Anh nói những điều này từ
kinh nghiệm; đó chính là thứ đã nâng đỡ anh trong lúc đau khổ cùng cực. Cảm ơn
điều đó và cảm ơn khát vọng nghệ thuật, vì chúng, anh đã không chấm dứt cuộc đời
của mình – xin từ biệt và hãy yêu thương nhau.
Tôi
xin cảm ơn tất cả bạn bè, đặc biệt là Hoàng tử Lichnowsky và Giáo sư Schmidt. Tôi
muốn các nhạc cụ mà Hoàng tử L đã tài trợ sẽ được các bạn giữ gìn, nhưng không
phải để gây ra sự tranh chấp giữa các bạn, và ngay khi chúng có thể phục vụ một
mục đích tốt hơn thì hãy bán chúng đi. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu vẫn có thể
giúp ích cho các bạn khi ở trong ngôi mộ của mình - hãy cứ như vậy”.
Trong những dòng cuối
cùng, Beethoven đã vượt qua nỗi sợ hãi, thể hiện sự dũng cảm và sẵn sàng đối mặt
với cái chết bất cứ lúc nào.
“Với
niềm vui, tôi vội vã đi đến cái chết. Nếu điều đó đến khi tôi chưa hoàn thành mọi
khả năng sáng tác nghệ thuật của mình, thì số phận nghiệt ngã của tôi đã đến
quá sớm, và chắc là tôi mong rằng điều đó sẽ đến muộn hơn - nhưng ngay cả như vậy
tôi vẫn nên hạnh phúc, vì chẳng phải nó sẽ giải thoát tôi khỏi những đau khổ bất
tận sao? - Hãy đến khi mày muốn, ta sẽ dũng cảm đối mặt với mày. Xin tạm biệt
và đừng hoàn toàn quên tôi sau khi tôi chết, tôi xứng đáng có được điều này từ các
bạn, bời vì suốt cuộc đời mình, tôi đã luôn nghĩ về các bạn và luôn cố gắng để
làm các bạn hạnh phúc hơn - xin hãy như vậy.
Ludwig
van Beethoven”.
Beethoven kết thúc bức
thư ở đây, dán thư bằng sáp và niêm phong. Sau đó, ông thêm ngày tháng, địa điểm
và hướng dẫn ngoài bức thư.
“Heiligenstadt,
Ngày
6 tháng 10 năm 1802
Dành
cho những người em Karl và… của tôi và để họ đọc và thực hiện sau khi tôi chết.”
Bản thân bức thư này rất
đau lòng và mặc dù Beethoven dễ bị cuốn theo cảm xúc, Chúc thư Heiligenstadt rất
trung thực và không hề giả tạo. Một nhà soạn nhạc tài năng, đơn độc, không gia
đình hay con cái, đang phải đối mặt với căn bệnh nan y, căn bệnh ở nơi nó gây tổn
thương nhất: cơ quan cảm giác quan trọng nhất đối với một nhà soạn nhạc! Vào thời
điểm đó, ông không nghe thấy những âm thanh cao vút, thường bị hiểu lầm hoặc
không nghe rõ khi mọi người nói chuyện với ông. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, ông
sẽ không nghe thấy bất cứ điều gì, ông sẽ không thể trò chuyện với ai, ông sẽ
không thể chơi một nhạc cụ nào, ông sẽ không bao giờ có thể nghe nhạc…
Nhận ra và có lẽ cũng chấp
nhận số phận này, bốn ngày sau, ông viết thêm những dòng sau ở bên ngoài bức
thư.
“Heiglnstadt
[sic], ngày 10 tháng 10 năm 1802, vì vậy tôi xin tạm biệt nơi đây và thực sự buồn
bã. Vâng, niềm hy vọng thiết tha mà tôi mang theo đến đây, niềm hy vọng được chữa
lành ở một mức độ nào đó – giờ đây tôi phải hoàn toàn từ bỏ. Niềm hy vọng của
tôi rơi cùng những chiếc lá mùa thu héo úa. Tôi rời khỏi đây, ngay cả lòng can
đảm thường truyền cảm hứng cho tôi trong những ngày hè tươi đẹp cũng đã biến mất.
Ôi Chúa quan phòng – xin hãy ban cho tôi một ngày cuối vui vẻ thuần khiết, đã
quá lâu rồi trong tim tôi không vang vọng một niềm vui thật sự nào. Ôi khi
nào, ôi khi nào, Chúa ơi, tôi sẽ cảm thấy nó một lần nữa trong ngôi đền của
thiên nhiên và nhân loại.
Không
bao giờ?
Không
Ồ
điều đó sẽ quá khó khăn”.
(Dương Tất Thắng dịch)
Như vậy, chúng ta đã đi hết Chúc thư Heiligenstadt của Beethoven, đây là một tài liệu quan trọng cho những người tìm hiểu về cuộc đời của Beethoven. Qua bức thư này, chúng ta thấy được hiện thực của Beethoven, những đau khổ, sự tuyệt vọng và đặc biệt là tinh thần vượt qua nghịch cảnh để vươn lên là một trong số ít những tượng đài bất tử trong lĩnh vực của mình.
0 comments:
Post a Comment