Phân tích các nhân vật của Gatsby vĩ đại

Chúng ta đã xem xét sự vĩ đại của The Great Gatsby qua bài viết trước. Tuy nhiên, các nhân vật chưa được đề cập một cách đầy đủ, mặt khác, có những nhân vật phụ chưa được nói đến lại có ý nghĩa đối với tác phẩm. Để hiểu rõ hơn về tác phẩm này, chúng ta cần phân tích các nhân vật của Gatsby vĩ đại.

Leonardo Dicaprio trong vai Gatsby, bộ phim chuyển thể năm 2013

Jay Gatsby

Nhân vật chính của The Great Gatsby là một chàng trai trẻ khoảng ba mươi tuổi đến từ vùng nông thôn phía bắc Dakota, vươn lên từ tuổi thơ nghèo khó để trở nên cực kỳ giàu có. Tuy nhiên, sự giàu có này đạt được bằng các hành vi phi pháp. Ngay từ khi còn trẻ, Gatsby đã ghét cảnh nghèo đói và khao khát sự giàu có, anh đã bỏ học tại cao đẳng St. Olaf chỉ sau hai tuần vì không thể chịu đựng được công việc lao công mà anh đang làm để trả học phí.

Mặc dù Gatsby luôn muốn trở nên giàu có, động lực chính khiến anh kiếm tiền là tình yêu dành cho Daisy, người mà anh gặp khi còn là một sĩ quan quân đội trẻ ở Louisville trước khi lên đường chiến đấu trong Thế chiến thứ nhất năm 1917. Gatsby ngay lập tức phải lòng hào quang xa hoa, duyên dáng và quyến rũ của Daisy, và đã nói dối cô về xuất thân của mình nhằm thuyết phục rằng anh xứng đáng. Daisy hứa sẽ đợi anh, nhưng đã kết hôn với Tom Buchanan vào năm 1919. Kể từ khoảnh khắc đó, Gatsby đã cống hiến hết mình để giành lại Daisy, việc anh kiếm được hàng triệu đô la, mua một biệt thự xa hoa ở West Egg và tổ chức những bữa tiệc xa hoa hàng tuần chỉ là phương tiện để đạt được mục đích đó.

Fitzgerald trì hoãn giới thiệu hầu hết những thông tin này đến người đọc. Danh tiếng của Gatsby đã đến trước anh ta, bản thân Gatsby không xuất hiện trong vai trò một nhân vật có lời thoại cho đến Chương 3. Gatsby ban đầu được mô tả như một chủ nhà xa cách, bí ẩn; là chủ nhà của những bữa tiệc xa hoa không thể tin được, được tổ chức hàng tuần tại dinh thự của anh ta. Anh ta xuất hiện giữa sự xa hoa một cách ngoạn mục, được những người đàn ông quyền lực và những người phụ nữ xinh đẹp săn đón. Anh ta là chủ đề của một cơn lốc tin đồn khắp New York và đã là một người nổi tiếng với những huyền thoại được thêu dệt khắp nơi trước khi anh ta được giới thiệu với người đọc.

Fitzgerald phát triển Gatsby vĩ đại qua các chương đầu bằng cách che giấu bối cảnh của Gatsby và nguồn gốc của sự giàu có (người đọc tìm hiểu về tuổi thơ của Gatsby trong Chương 6 và nhận được bằng chứng xác thực về các hoạt động phi pháp của anh ta trong Chương 7). Kết quả là, ấn tượng xa xôi đầu tiên của người đọc về Gatsby tạo nên một nốt nhạc khá khác biệt so với ấn tượng về chàng trai trẻ ngây thơ, si tình xuất hiện trong phần sau của cuốn tiểu thuyết.

Fitzgerald sử dụng kỹ thuật trì hoãn này nhằm tăng tính chất điện ảnh, sân khấu trong việc tiếp cận cuộc sống của Gatsby, một phần quan trọng trong tính cách của anh. Gatsby thực sự đã tạo ra một con người mới. Gatsby có khả năng phi thường trong việc biến hy vọng và ước mơ của mình thành hiện thực; ở đầu tiểu thuyết, anh xuất hiện trước người đọc đúng như cách anh mong muốn xuất hiện trước thế giới. Tài năng tự sáng tạo này là điều mang lại cho Gatsby phẩm chất "vĩ đại" của anh.

Khi cuốn tiểu thuyết tiếp diễn và Fitzgerald để cho Gatsby dần bước lên sân khấu, Gatsby bộc lộ mình là một chàng trai trẻ ngây thơ, đầy hy vọng, người đặt cược mọi thứ vào ước mơ của mình, không nhận ra rằng ước mơ của mình không xứng đáng với anh. Gatsby trao cho Daisy sự hoàn hảo một cách lý tưởng mà cô không thể xứng đáng và theo đuổi cô với lòng nhiệt thành khiến anh không nhận ra những hạn chế của cô. Ước mơ của anh về cô tan vỡ, bộc lộ sự tha hóa của giàu có và sự vô giá trị của mục tiêu, giống như cách Fitzgerald nhìn thấy giấc mơ Mỹ sụp đổ vào những năm 1920, khi sự lạc quan, sức sống và chủ nghĩa cá nhân của nước Mỹ trở nên phụ thuộc vào việc theo đuổi sự giàu có một cách vô đạo đức.

Nick Carraway

Nếu Gatsby đại diện cho một phần tính cách của Fitzgerald, người theo đuổi và tôn vinh sự giàu có để gây ấn tượng với người phụ nữ anh yêu, thì Nick đại diện cho một phần khác: người Trung Tây trầm tính, trầm ngâm trôi dạt ở phía Đông. Nick là một chàng trai trẻ từ Minnesota, đến New York vào năm 1922 để học kinh doanh trái phiếu. Anh sống ở West Egg của Long Island, ngay cạnh Gatsby. Nick cũng là anh họ của Daisy, điều này cho phép anh quan sát và đôi khi tham gia vào những sự kiện liên quan đến mối tình đang hồi sinh giữa Daisy và Gatsby. Nhờ mối quan hệ của mình với hai nhân vật này, Nick là sự lựa chọn hoàn hảo để kể lại câu chuyện, đóng vai trò như hồi ký cá nhân về những trải nghiệm của anh với Gatsby vào mùa hè năm 1922.

Nick cũng rất phù hợp để dẫn chuyện Gatsby vĩ đại vì nhân cách của anh ấy. Như anh ấy nói với người đọc trong Chương 1, anh ấy là người khoan dung, cởi mở, ít nói và biết lắng nghe, và kết quả là, những người khác có xu hướng nói chuyện với anh ấy và kể cho anh ấy nghe bí mật của họ. Đặc biệt, Gatsby đã tin tưởng anh ấy và đối xử với anh ấy như một người bạn tâm giao. Nick thường đảm nhận vai trò thứ yếu trong suốt cuốn tiểu thuyết, thích quan sát, mô tả và bình luận về các sự kiện hơn là đóng vai trò chủ đạo trong các sự kiện, hành động đó.

Trong chừng mực nào đó, Nick đóng một vai trò trong câu chuyện, anh ấy thể hiện mạnh mẽ sự phản ứng với cuộc sống ở phía Đông, một phản ứng tạo ra xung đột nội tâm mạnh mẽ mà anh ấy không giải quyết được cho đến cuối cuốn sách. Một mặt, Nick bị thu hút bởi lối sống xa hoa giàu có của New York. Mặt khác, anh thấy lối sống đó thật kỳ cục và vô giá trị.

Nick nói rằng cuộc sống ở New York đã bị bóp méo, và điều này khiến anh mất cân bằng, đặc biệt là vào đầu tiểu thuyết, như khi anh say rượu tại bữa tiệc của Gatsby trong Chương 2. Sau khi chứng kiến ​​giấc mơ của Gatsby tan vỡ và chủ trì đám tang Gatsby, Nick nhận ra rằng cuộc sống hào nhoáng bên ngoài ở Bờ Đông chỉ là vỏ bọc cho sự trống rỗng về đạo đức bên trong. Sau khi đạt được sự trưởng thành mà sự thấu hiểu này, anh trở về Minnesota để tìm kiếm một cuộc sống đẹp đẽ hơn, nơi các giá trị đạo đức truyền thống chưa bị phá vỡ.

Daisy Buchanan

Một phần dựa trên hình tượng Zelda, vợ của Fitzgerald, nhân vật Daisy là một phụ nữ trẻ đẹp đến từ Louisville, Kentucky. Cô là em họ của Nick và là giấc mơ của Gatsby. Khi còn là một thiếu nữ mới lớn ở Louisville, Daisy được các sĩ quan quân đội đồn trú gần nhà cô yêu mến, bao gồm cả Jay Gatsby. Gatsby đã nói dối về xuất thân của mình với Daisy, anh nói rằng mình xuất thân từ một gia đình giàu có để thuyết phục cô rằng anh xứng đáng. Cuối cùng, Gatsby đã chiếm được trái tim của Daisy trước khi Gatsby lên đường chiến đấu. Daisy hứa sẽ đợi Gatsby, nhưng vào năm 1919, cô đã chọn kết hôn với Tom Buchanan, một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình quý tộc lâu đời, người có thể đem lại cho cô cô một cuộc sống giàu có và được cha mẹ cô ủng hộ.

Sau năm 1919, Gatsby dành hết tâm huyết để giành lại Daisy, biến cô thành mục tiêu duy nhất trong mọi giấc mơ của mình và là động lực chính thúc đẩy anh kiếm được khối tài sản khổng lồ thông qua hoạt động phi pháp. Đối với Gatsby, Daisy đại diện cho hình mẫu của sự hoàn hảo - cô có vẻ quyến rũ, giàu có, tinh tế, duyên dáng - mà anh khao khát khi còn là một đứa trẻ ở Bắc Dakota và là điều đầu tiên thu hút anh đến với cô. Tuy nhiên trên thực tế, Daisy không xứng đáng với giấc mơ của Gatsby. Cô xinh đẹp và quyến rũ, nhưng cũng thất thường, nông cạn, hời hợt và buồn chán. Nick mô tả cô là một người vô tâm, gây ra những hậu quả đáng tiếc và để lại cho người khác dọn dẹp mớ hỗn độn đó. Daisy chứng tỏ bản chất thực sự của mình khi cô chọn Tom thay vì Gatsby trong Chương 7, sau đó để Gatsby chịu trách nhiệm về cái chết của Myrtle Wilson mặc dù chính cô là người gây ra. Cuối cùng, thay vì đến viếng Gatsby, Daisy và Tom chuyển đi, phủi sạch mọi trách nhiệm mà họ đã gây ra.

Giống như Zelda Fitzgerald, Daisy yêu tiền bạc, sự dễ dãi, nhàn hạ và xa hoa vật chất. Cô có khả năng yêu thương, đôi khi có vẻ yêu Gatsby một cách chân thành, nhưng không có lòng trung thành hoặc sự quan tâm, gắn bó lâu dài. Trong quan niệm của Fitzgerald về nước Mỹ vào những năm 1920, Daisy đại diện cho các giá trị vô đạo đức của giới quý tộc East Egg.

Tom Buchanan

Tom, trước hết, được đặc trưng bởi sự cứng rắn về thể chất và tinh thần. Ngoại hình của Tom được phản ánh trong sự cứng nhắc về mặt tinh thần và cách suy nghĩ đơn điệu của anh ta về thế giới. Cũng giống như việc Tom lặp lại một cách thiếu phê phán những điều phân biệt chủng tộc mà anh ta đã đọc trong sách, anh ta vẫn không lay chuyển được về cuộc hôn nhân đầy rắc rối của mình với Daisy. Vào cuối cuốn sách, ngay cả sau khi rõ ràng là cả Tom và Daisy đều đã lừa dối nhau, Tom vẫn ngoan cố khẳng định rằng họ luôn yêu nhau và họ sẽ luôn như vậy, bất kể điều gì xảy ra. Xét về tổng thể, sự cứng rắn về thể chất và tinh thần của Tom tạo nên một tính cách thô lỗ, sử dụng cho các mối đe dọa và bạo lực để duy trì quyền kiểm soát.

Tính cách thô lỗ của Tom liên quan đến phần lớn cuộc đời anh. Theo Nick, Tom đạt đến đỉnh cao rất sớm trong cuộc đời. Anh là một ngôi sao bóng đá nổi tiếng toàn quốc khi còn trẻ, nhưng sau khi thời gian tỏa sáng kết thúc và danh tiếng phai nhạt, mọi thứ khác trong cuộc sống của Tom đều giống như "một sự thất vọng". Trong Chương 1, Nick đưa ra giả thuyết rằng Tom luôn tìm cách lấy lại cảm giác hồi hộp của tuổi trẻ, và việc không làm được điều đó khiến cuộc sống của anh tràn ngập cảm giác u sầu. Có lẽ chính cảm giác u sầu này đã góp phần tạo nên mặc cảm nạn nhân của Tom. Đầu truyện, Tom mô tả một cuốn sách phân biệt chủng tộc mà anh đã đọc. Cuốn sách rõ ràng khiến anh cảm thấy lo lắng, và anh thậm chí còn bày tỏ niềm tin vô lý của mình rằng "chủng tộc da trắng sẽ bị... hoàn toàn nhấn chìm". Là một người đàn ông giàu có, Tom không có lý do gì để cảm thấy mình là nạn nhân theo cách này. Anh cũng không có lý do chính đáng để cảm thấy mình là nạn nhân khi biết về quá khứ của Daisy với Gatsby, vì bản thân anh đã tham gia vào một mối quan hệ ngoài luồng tồi tệ hơn nhiều. Tuy nhiên, sự ghen tuông đã chế ngự Tom, và một lần nữa anh ta dùng lời đe dọa và yêu cầu để khẳng định lại quyền kiểm soát.

Jordan Baker

Ngay từ lần đầu xuất hiện trong tiểu thuyết, Jordan đã khiến Nick cảm thấy bí ẩn và quyến rũ. Jordan thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội. Mặc dù cô chuyển đến bờ biển phía đông từ nơi khác, cô đã nhanh chóng vươn lên trong hàng ngũ xã hội để trở thành một vận động viên chơi golf nổi tiếng - một môn thể thao chủ yếu dành cho những người giàu có. Tuy nhiên, sự nổi tiếng và giàu có của Jordan trong xã hội lại dựa trên sự dối trá. Cô không chỉ gian lận để giành chiến thắng trong giải đấu golf lớn đầu tiên mà còn vô cùng gian dối. Theo Nick, Jordan liên tục bẻ cong sự thật để giữ khoảng cách với thế giới và bảo vệ bản thân khỏi sự tàn khốc của nó. Nick cảm nhận được bản chất của Jordan khi lần đầu tiên anh gặp cô đang nằm dài trên ghế dài với Daisy trong Chương 1. Anh viết: "Cô ấy nằm dài hết cỡ ở cuối ghế dài, hoàn toàn bất động, và cằm hơi nhô lên, như thể cô ấy đang giữ thăng bằng cho một vật gì đó rất có thể sẽ rơi xuống". Ở đây, Jordan có vẻ xa cách, uy nghiêm và xinh đẹp, thậm chí là vương giả với cằm hếch lên không trung. Tuy nhiên, mô tả của Nick cũng khiến vẻ ngoài của cô có vẻ mong manh.

Bản chất hoài nghi và ích kỷ của Jordan khiến cô trở thành một trong những "người phụ nữ mới" của thập niên 20 sôi động. Những người phụ nữ mới như vậy được gọi là "flappers" và họ trở nên nổi tiếng vì coi thường các tiêu chuẩn thông thường về hành vi của phụ nữ. Những người flapper tự phân biệt mình về mặt ngoại hình bằng cách cắt tóc, mặc váy ngắn và trang điểm nặng. Họ cũng nghe nhạc jazz, hút thuốc lá, uống rượu công khai và lái xe. Đáng xấu hổ nhất trong tất cả, những người flapper được biết đến với thái độ cởi mở về tình dục. Sự hiện diện của Jordan trong cuốn tiểu thuyết đại diện cho sự hỗn loạn xã hội và chính trị của Thời đại nhạc Jazz. Theo nghĩa này, Jordan gợi lên bối cảnh xã hội và lịch sử rộng lớn hơn mà các sự kiện của cuốn tiểu thuyết diễn ra. Không giống như Daisy, người có cuộc sống thông thường với hôn nhân, con cái và dựa dẫm vào sự giàu có của người đàn ông, Jordan đại diện cho một con đường mới của phụ nữ.

Myrtle Wilson

Myrtle Wilson tuyệt vọng tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô cảm thấy bị giam cầm trong cuộc hôn nhân với George, người đàn ông vô cảm mà cô lầm tưởng là có "nền tảng" tốt. Myrtle và George sống cùng nhau trong một gara tồi tàn ở "thung lũng tro tàn", một nơi tuyệt vọng của tầng lớp lao động nằm giữa New York và vùng ngoại ô East và West Egg. Myrtle cố gắng thoát khỏi địa vị xã hội của mình bằng cách trở thành tình nhân của Tom Buchanan giàu có. Myrtle dường như tin rằng Tom thực sự yêu cô và sẽ cưới cô nếu Daisy chịu ly hôn với anh ta. Nick biết rằng Tom sẽ không bao giờ kết hôn với Myrtle, và sự mất cân bằng của mối quan hệ khiến Myrtle trở thành một nhân vật đáng thông cảm hơn so với bình thường. Với Tom, Myrtle chỉ là một vật sở hữu khác, và khi cô cố gắng khẳng định vai trò của mình, anh dùng đến bạo lực để đưa cô về đúng vị trí của mình. Tom vừa đảm bảo vừa gây nguy hiểm cho những ham muốn hướng thượng của cô.

Mặc dù Gatsby vĩ đại đầy rẫy những nhân vật không đạt được mong muốn của mình, số phận của Myrtle là một trong những số phận bi thảm nhất, vì cô là nạn nhân của cả chồng mình cũng như những người cô chưa từng gặp. Theo một nghĩa nào đó, Myrtle luôn ở trong “ngục tù” trong suốt cuốn tiểu thuyết. Vào đầu cuốn sách, cô bị mắc kẹt trong “nhà tù’ của tầng lớp xã hội và cuộc hôn nhân buồn tẻ của mình. Tuy nhiên, đến giữa chừng, nhà tù tượng trưng này trở thành nghĩa đen khi George, nghi ngờ cô đang lừa dối anh ta, nhốt cô trong phòng của họ phía trên gara. Tình huống này chỉ khuếch đại sự tuyệt vọng muốn trốn thoát của cô, dẫn đến cái chết của cô trong Chương 7. Khi cô trốn thoát và chạy ra trước xe của Gatsby, cô làm như vậy vì cô thấy Tom lái xe vào đầu ngày; cô nghĩ rằng anh ấy đang cầm lái. Daisy, người không biết Myrtle, đang lái xe khi nó đâm vào Myrtle; Daisy thậm chí không dừng lại để xem chuyện gì đã xảy ra, và trốn thoát mà không gặp hậu quả gì. Những nhân vật thuộc tầng lớp thấp hơn - Gatsby, Myrtle và George - về cơ bản bị hy sinh vì những khiếm khuyết đạo đức của những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu là Tom và Daisy.

George Wilson

Một trong số ít nhân vật thuộc tầng lớp lao động trong The Great Gatsby, George Wilson sở hữu một gara tồi tàn ở Thung lũng tro tàn, một khu phố nghèo nằm giữa West Egg và Manhattan. Trái ngược với vẻ bề ngoài của các nhân vật khác, George được miêu tả là một "người đàn ông tóc vàng, vô hồn, trông như thiếu máu và đẹp trai một cách yếu ớt". Một chàng trai trẻ từng đầy triển vọng, George đã bị đánh bại bởi cảnh nghèo đói. Vợ anh, Myrtle, đang ngoại tình khiến anh rất đau đớn - nhưng George không biết vợ mình ngoại tình với ai. Tuy nhiên, George vẫn hy vọng vào một tương lai khác. Anh mơ về một cuộc sống mới ở miền Tây nước Mỹ, nơi anh và vợ có thể bắt đầu lại, hàn gắn cuộc hôn nhân của họ và tìm thấy sự ổn định về tài chính và vật chất. Giấc mơ “trốn thoát” của George bổ sung cho giấc mơ “hòa nhập” của Gatsby, và đến cuối tiểu thuyết, cả hai người đàn ông đều trở thành nạn nhân của giấc mơ Mỹ viển vông và xã hội giàu có mà họ xoay quanh.

George có lẽ là nhân vật duy nhất thực sự sợ bị trừng phạt vì góp phần vào một xã hội suy đồi về mặt đạo đức. Anh ta ví đôi mắt của bác sĩ TJ Eckleburg với Chúa, anh nói rằng "Chúa nhìn thấy mọi thứ". Nhưng George có rất ít quyền lực để thay đổi hoàn cảnh của mình trong một xã hội gánh chịu quá nhiều bất bình đẳng về của cải, một thực tế đáng buồn được thể hiện trong hành động của anh ta ở cuối cuốn tiểu thuyết. Trong nỗ lực đòi công lý cho cái chết của vợ mình, George tìm đến chủ sở hữu của chiếc xe đã đâm vợ mình, và anh ta đã nhầm tưởng rằng Gatsby phải chịu trách nhiệm cho cái chết đó. Vì vậy, George giết Gatsby rồi tự sát, cho phép gia đình Buchanan thoát khỏi hậu quả mà họ đã gây ra. Ở đây, George trở thành biểu tượng bi thảm cho sự bất lực của tầng lớp lao động ở Mỹ, và gia đình Buchanan trở thành ví dụ về cách những người giàu có có thể gây ra hậu quả cho người khác mà không phải chịu sự trừng phạt.

Owl Eyes

Mặc dù chỉ xuất hiện trong ba cảnh ngắn, Owl Eyes đóng vai trò quan trọng trong quá trình Fitzgerald khám phá sự thật, lời nói dối và sự hời hợt trong suốt cuốn tiểu thuyết. Lần đầu tiên anh ta xuất hiện trong tình trạng say xỉn trong thư viện của Gatsby, và Nick nhanh chóng bắt đầu gọi người đàn ông này là "Owl Eyes" vì chiếc kính tròn lớn mà anh ta đeo. Bản thân cái tên Owl Eyes mang giá trị tượng trưng và cung cấp cho người đọc những manh mối về bản chất phức tạp của nhân vật này. Theo truyền thống, cú là biểu tượng của trí tuệ và trực giác, hai phẩm chất mà Owl Eyes dường như sở hữu. Ngoài sự hiện diện của anh ta trong thư viện, một nơi chứa đầy kiến ​​thức, mong muốn khám phá con người thực sự của Gatsby củng cố bản năng có khuynh hướng trí tuệ. Tuy nhiên, đồng thời, một số nền văn hóa coi cú là điềm báo của cái chết, và biểu tượng này làm tăng thêm một tầng điềm gở cho tính cách của Owl Eyes. Thành phần thứ hai trong cái tên do Nick đặt cho người đàn ông, "Eyes", thu hút sự chú ý đến ý tưởng về nhận thức. Trong suốt cuốn tiểu thuyết, Fitzgerald nhắc đến đôi mắt và sự nhìn thấy như một phương tiện để bình luận về mối quan hệ của con người với thực tế. Tấm biển quảng cáo của Tiến sĩ TJ Eckleburg có lẽ là biểu tượng nổi tiếng nhất của động lực này, nhấn mạnh vào thế giới ảm đạm, vô nghĩa mà nhiều nhân vật trong tiểu thuyết muốn phớt lờ. Sự tương đồng mà Fitzgerald tạo ra giữa cặp kính trên tấm biển quảng cáo và cặp kính của Owl Eyes gợi lên khả năng rằng anh ta có thể nhìn thấy sự thật về Gatsby khi không ai khác có thể.

Mặc dù biểu tượng của cái tên Owl Eyes phản ánh bản chất tính cách của anh ta ở một mức độ nào đó, nhưng anh ta không trở thành nhân vật tiên tri như vẻ bề ngoài ban đầu của anh ta. Thay vào đó, những hiểu biết của anh ta về danh tính của Gatsby chỉ tiết lộ một phần sự thật. Owl Eyes hào hứng nói với Nick và Jordan rằng, trái ngược với những suy đoán của anh ta, thư viện của Gatsby chứa đầy sách thật. Chi tiết này đủ để thuyết phục anh ta về tính xác thực của Gatsby, mặc dù anh ta cũng thừa nhận rằng không có cuốn sách nào bị cắt trang và do đó tất cả đều chưa được đọc. Anh ta đánh giá cao nỗ lực duy trì hình ảnh giàu có mà không cần bận tâm tìm hiểu thêm về nguồn gốc bí ẩn của Gatsby. Vào thời điểm này, khả năng nhận thức của Owl Eyes chỉ đi xa đến vậy.

Tuy nhiên, khía cạnh tượng trưng của cái tên Owl Eyes thực sự là điềm báo về cái chết. Mặc dù không có chuyện gì bi thảm xảy ra trong thư viện, nhưng sự hiện diện của anh trong bối cảnh này ám chỉ rằng sự thật và những lời nói dối phức tạp của Gatsby có thể là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của anh. Cảnh ngắn ngủi bên ngoài bữa tiệc mà Owl Eyes tham gia vào, một vụ tai nạn xe hơi làm nổi bật rõ ràng hơn mối liên hệ của anh với cái chết và sự hủy diệt, đặc biệt là khi anh tiết lộ rằng anh không phải là người lái chiếc xe. Sự thiếu liên quan của anh trong khoảnh khắc này gợi lại danh tính của anh là một nhân chứng hoặc người quan sát, nhưng sự thiếu hiểu biết của anh về chiếc xe nhấn mạnh đến một giới hạn nhận thức mà anh đã thể hiện trong thư viện. Owl Eyes xuất hiện lần cuối cùng với tư cách là vị khách duy nhất tại đám tang của Gatsby, một lần nữa đi kèm với cái chết và sự hủy diệt. Sự đồng cảm mà anh thể hiện tại phần mộ khiến Owl Eyes khác biệt với nhiều người dự tiệc khác.

Klipspringer

Ewing Klipspringer là một chàng trai trẻ thường xuyên tham dự các bữa tiệc của Gatsby và về cơ bản là một người không được mời. Nick giải thích rằng, theo thời gian, Klipspringer đã có biệt danh "người ở trọ" do sự hiện diện liên tục của anh ta tại điền trang Gatsby. Mặc dù Gatsby biết Klipspringer là ai, nhưng họ dường như không có mối quan hệ đặc biệt thân thiết và động thái này làm nổi bật bản chất vơ vét của những người dự tiệc nói chung. Anh ta lợi dụng lòng hào phóng của Gatsby ở mức độ cực đoan, đi lang thang trong nhà với vẻ ngoài luộm thuộm và coi đó như nhà của mình. Fitzgerald ẩn dụ rằng họ thuộc về nền văn hóa của thời đại nói chung. Nhiều nhân vật trong tiểu thuyết, từ Tom và Daisy đến những người dự tiệc, chứng tỏ mình là những người bất chấp và thường có thái độ thờ ơ với thế giới xung quanh. Tuy nhiên, việc tạo ra một nhân vật thể hiện những phiên bản cực đoan nhất của những đặc điểm này cho phép Fitzgerald làm nổi bật tác động mạnh mẽ mà một nền văn hóa như vậy có thể gây ra cho các cá nhân.

Ngoài ý nghĩa mà ông mang lại cho cuốn tiểu thuyết với tư cách là một cá nhân, mối quan hệ giữa Klipspringer với Gatsby cung cấp thông tin về cách người chủ nhà tương tác với thế giới bên ngoài. Cảnh Gatsby yêu cầu Klipspringer chơi đàn piano cho Daisy và Nick nhấn mạnh sự mơ hồ chung của chủ nhà với phần lớn khách dự tiệc. Gatsby dường như không quan tâm đến việc Klipspringer hay những người khách ở đây như một “người ở trọ”, miễn là họ làm những gì Gatsby yêu cầu. Sự trao đổi đơn giản này diễn ra như một loại giao dịch giữa hai người đàn ông, làm sáng tỏ sự hời hợt đang lan tỏa trong cuộc sống của các nhân vật. Thái độ của Gatsby đối với Klipspringer cũng nhấn mạnh mức độ ông tập trung vào việc thu hút sự chú ý của Daisy. Bản chất trống rỗng trong mối quan hệ của Gatsby với Klipspringer được thể hiện đến cuối cuốn tiểu thuyết, khi Nick cố gắng để mời mọi người đến dự đám tang. Ban đầu rất vui mừng khi Klipspringer gọi điện, Nick tin rằng "người ở trọ" có ý định vinh danh chủ nhà cũ của mình. Thay vào đó, Klipspringer chỉ yêu cầu gửi một đôi giày của anh từ nhà Gatsby đến địa chỉ mới của anh, một yêu cầu ích kỷ mà Nick nhanh chóng bỏ qua. Anh ấy tỏ ra rất ít cảm xúc trước tin tức về cái chết của Gatsby, và phản ứng này củng cố bản chất “giao dịch” trong mối quan hệ của họ.

Meyer Wolfsheim

Meyer Wolfsheim là bạn của Gatsby, người tham gia vào cờ bạc, buôn bán rượu bất hợp pháp và các giao dịch kinh doanh bí ẩn khác. Không muốn tiết lộ thông tin cá nhân về bản thân, Wolfsheim được coi là một nhân vật đáng ngại đặc biệt. Sự hiện diện của anh ta trong tiểu thuyết đóng vai trò như một lời nhắc nhở về sự tha hóa đạo đức đang hoành hành trong thời đại đó, nhưng có lẽ quan trọng hơn, anh ta là cầu nối để người đọc tiếp cận với những thông tin quan trọng về Gatsby và Nick. Ví dụ, mối quan hệ thân thiết giữa Wolfsheim và Gatsby cung cấp cái nhìn sâu sắc về bản chất thực sự của sự giàu có của Gatsby. Mặc dù Wolfsheim giữ im lặng về sự chính xác của các giao dịch kinh doanh của mình trong bữa trưa với Gatsby và Nick, nhưng sau đó Gatsby tiết lộ rằng Wolfsheim là một con bạc và chịu trách nhiệm dàn xếp World Series năm 1919. Chi tiết này không chỉ nhấn mạnh bản chất của các hoạt động ngầm mà còn nhấn mạnh mối liên hệ của anh ta với trùm tội phạm Arther Rothstein. Giống như người đồng cấp hư cấu của mình, Rothstein đã nỗ lực để sửa chữa World Series năm 1919 và cuối cùng trở thành một nhân vật lãnh đạo trong giới Mafia Do Thái của New York. Bằng cách lấy cảm hứng từ một nhân vật khét tiếng như Rothstein, Fitzgerald có thể tăng mức độ nguy hiểm của nhân vật Wolfsheim, đặc biệt là đối với độc giả thế kỷ XX. Lựa chọn này đặc biệt quan trọng vì hành vi phi pháp của Wolfsheim cuối cùng lại phản ánh mặt tối của Gatsby. Mối quan hệ thân thiết của họ ám chỉ rằng Gatsby cũng là người hay thao túng và không trung thực, những phẩm chất mà anh ta cố gắng che giấu trong suốt cuốn tiểu thuyết. Ngoài việc tiết lộ mặt tối của Gatsby, Fitzgerald còn sử dụng Wolfsheim như một phương tiện để làm nổi bật bản chất phán đoán của Nick. Anh ta nhanh chóng đưa ra những giả định về người bạn của Gatsby trong bữa trưa của họ và chi tiết này thu hút sự chú ý đến những thành kiến ​​mà Nick giữ với tư cách là người kể chuyện của cuốn tiểu thuyết.

Điều quan trọng thứ hai của nhân vật Wolfsheim là nguồn gốc Do Thái của ông, và những khuôn mẫu mà Nick, và cuối cùng là Fitzgerald, sử dụng để mô tả ông góp phần vào những định kiến về chủng tộc ẩn sau câu chuyện. Mặc dù chủng tộc không phải là một trong những chủ đề rõ ràng nhất của Gatsby vĩ đại, nhưng sự nhấn mạnh của Tom vào quyền lực tối cao của người da trắng và những miêu tả mang tính xúc phạm các nhân vật không phải người da trắng khiến chủ đề này trở thành một chủ đề quan trọng cần xem xét. Việc miêu tả nhân vật Wolfsheim trong suốt tác phẩm là một ví dụ điển hình của xu hướng này và góp phần nhấn mạnh chủ nghĩa bài Do Thái đang phổ biến của thời đại đó. Khi Nick lần đầu gặp Wolfsheim, những chi tiết đầu tiên mà anh nhận thấy là mũi và mắt của ông. Cả hai đặc điểm này thường được nhấn mạnh trong những bức biếm họa mang tính xúc phạm người Do Thái, và chúng thường gợi lên tâm trạng u ám và lo ngại. Một khuôn mẫu khác mà Wolfsheim thể hiện là lòng tham và sự tập trung vào tiền bạc. Miêu tả tiêu cực này về ông trong suốt cuốn tiểu thuyết đã nhấn mạnh đến nỗi sợ hãi và sự ngờ vực mà các nhân vật như Tom, và ở một mức độ nào đó là Nick dành cho những "người khác" chủng tộc.

Cuối cùng, người đàn ông duy nhất chấp nhận Wolfsheim, Gatsby, không nhận được sự ủng hộ ngược lại. Bất chấp mọi nỗ lực của Nick để thuyết phục anh ta tham dự đám tang, Wolfsheim từ chối và khăng khăng rằng anh ta không nên tham gia. Kết quả này cho thấy rằng ngay cả những mối quan hệ đối tác hoặc tình bạn thân thiết nhất cũng không tránh khỏi cảm giác trống rỗng bao trùm thế giới của cuốn tiểu thuyết.

VnTimeless

VnTimeless cảm ơn bạn đã ghé thăm website! Mời bạn để lại dưới đây một comment!
    Comment

0 comments:

Post a Comment